Một áng mây di động dưới ánh trăng, che khuất ánh sao sáng, màn đêm nhất thời trở nên u ám, ông trời dường như đã giúp cặp đôi này làm thành chuyện tốt, trời cao đã thẹn thùng nhắm mắt.
Trần Tiểu Cửu tràn đầy tà hoả, cái gì cũng không quan tâm nữa, hắn ôm chặt Tam nương vừa hôn lại vừa cắn.
Hỗ Tam nương ánh mắt mê ly, một mặt giãy dụa thân thể mềm mại, yếu ớt chống cự, một mặt thở hổn hển nói:
- Tiểu Cửu, ngươi còn không mau thành thật chút? Ta là mẹ nuôi của ngươi, ngươi phải ăn nói như thế nào với Ngọc Nhi?
Trần Tiểu Cửu hôn lên mắt Hỗ Tam nương, trong mắt hắn như toát ra lửa nói:
- Có gì đâu? Người không nói, ta không nói, thì có ai biết? Người cả đời phải chịu nhiều cực khổ như vậy, vì cái gì?
- Nhưng...
Hỗ Tam nương vẫn có điều cố kỵ.
- Thiện lương là một loại tình cảm yếu đuối, tình yêu lại là trò chơi của người dũng cảm, chẳng lẽ người không thể buông thả chính mình, cố lấy dũng khí để theo đuổi tình yêu của mình sao? Mặc kệ núi sụp, đất lở, chỉ cần người và ta sung sướng là tốt rồi.
Trần Tiểu Cửu vừa nói, liền không thành thật nữa, dùng tay tay tùy tiện cởi áo Tam nương ra, bàn tay to đã tiến vào dò xét.
Hỗ Tam nương nghe vậy liền ngẩn ra, bỗng nhiên cảm thấy lời nói của Tiểu Cửu, tuy rằng có chút tà ác, nhưng cả đời nàng chịu nhiều đau khổ như vậy, một mình đơn chiếc, lạnh lẽo cô đơn, khó mà có được một người yêu chân chính...
Như thế sao lại không thể theo đuổi ?
Hơn nữa, chỉ cần hai người không nói, sự tình xấu hổ này, đâu có ai biết?
Hỗ Tam nương nghĩ thông suốt, liền không hề giãy giụa, chỉ ôm chặt Trần Tiểu Cửu, để mặc hắn âu yếm mơn trớn khắp thân thể mềm mại của mình.
Trần Tiểu Cửu trong lòng mừng rỡ vì đã được mãn nguyện, hắn có cảm giác hắn chính là người hạnh phúc nhất trong thiên hạ, bàn tay to rất không thành thật đặt thân thể hương thơm, tùy ý hoạt động lung tung ở bụng dưới của Tam nương, thân dưới ngẫu nhiên truyền đến những âm thanh cực thấp, vô cùng dễ chịu, đoạt lấy hồn phách con người..
Hắn rốt cuộc cũng thể chịu nổi sự khiêu khích của Tam nương, vội vàng muốn cởi bỏ vạt áo ra để thỏa mãn tâm nguyện của hắn.
Vào lúc này, hắn bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân cực thấp, còn loáng thoáng có tiếng người nói chuyện nho nhỏ, vẻ mặt hắn ngẩn ra, liền dừng tiết tấu thảo phạt lại.
- Làm sao vậy?
Tam nương sóng mắt giàn giụa, thân thể mềm mại nằm ngang trong bụi cỏ, quần áo trước ngực đã bị Trần Tiểu Cửu kéo ra, lộ ra áo yếm bên trong. Trong lòng ngượng ngùng mong chờ Trần Tiểu Cửu có thể nhanh nhanh giúp nàng dập tắt ngọn lửa này!
Lại thấy Trần Tiểu Cửu dừng tay, trong lòng vừa có chút khổ sở, tiếc nuối, nhưng rồi lại yên lòng, thầm than rằng cũng may là mình chưa đi ra bước này.
- Ôi... Có người đến đây, chạy thẳng về phía vườn hoa!
Trần Tiểu Cửu tất nhiên sẽ không nhân từ như vậy, con cừu con đã trần truồng nằm ở trước mắt, làm sao mà hắn khẩu hạ lưu tình được chứ. Nhưng khi hắn nghe được tiếng bươc chân vội vàng đi qua bên này, liền biết chuyện tốt của mình, cuối cùng đã bị phá hỏng mất rồi!
Lúc này, hắn thật sự rất muốn chửi thề, nếu như một hồi sau mà hắn biết ai đến quấy nhiễu chuyện tốt của hắn thì hắn nhất định phải đánh thật mạnh vào đầu của tên kia.
- Có người đến đây? Vậy ngươi còn nằm trên người ta làm gì? Còn không mau đứng lên?
Hỗ Tam nương vốn là lo lắng đề phòng, vừa nghe vậy, càng cảm thấy xấu hổ, liền đẩy Tiểu Cửu ra.
Vừa vặn lại đẩy vào miệng vết thương của Trần Tiểu Cửu, hắn liền thấp giọngrống lên một tiếng.
- Đừng hô! Đừng hô...
Hỗ Tam nương tức giận không ngừng giậm chân, vội vàng bịt cái miệng rộng của hắn, u oán nói:
- Tiểu Cửu, ngươi thật đúng là cái đồ trứng thối, vừa rồi ngươi làm loạn với ta sao không biết đau, hiện tại lại yếu ớt như vậy, thật đáng giận?
Trần Tiểu Cửu thở dài một tiếng, ôm chặt Hỗ Tam nương trốn ở mặt sau ngọnnúi giả.
Một trận tiếng bước chân loạn xạ truyền đến gần, âm thanh càng lúc càng rõ ràng, Hỗ Tam nương trái tim đập loạn xạ, cũng không dám tùy tiện lên tiếng nói chuyện, chỉ liếc Trần Tiểu Cửu một cái, chỉnh đốn lại y phục, lòng có chút không cam tâm.
Trần Tiểu Cửu trong lòng đang cân nhắc phải trừng trị tên phá hoại chuyện tốt của hắn như thế nào, chợt nghe thấy một âm thanh than thở nói:
- Nhị muội, muội phải khẩn trương chấn tỉnh tinh thần trở lại, ngày ngày buồn bã bi thương, đều đến cầu nguyện ở Cực Lạc tự cũng không phải là biện pháp. Đã trễ thế này, cảnh vật lại tối om, nếu ta không đi đón muội, một nữ nhi con nhà gia giáo để xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Đại nghiệp của Chu gia, vẫn rất cần muội chống đỡ mà.
Không ngờ là giọng nói của Trư Ngộ Năng, hóa ra là Chu Mỵ Nhi và Ngộ Năng đã phá hỏng chuyện tốt của ta!
Trần Tiểu Cửu thở dài: Ôi... Trong tận cùng sâu xa luôn có ý trời, xem ra Mỵ Nhi có ý tứ đối với ta rồi, nắm tay đang siết chặt của hắn cũng bất giác mà nới lỏng ra.
- Nhị muội?
Hỗ Tam nương liếc mắt nhìn Trần Tiểu Cửu một cái:
- Nàng ta chính là con gái của Chu lão bà tử sao? Là người mà ngươi từng nhớ mãi không quên đó sao?
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng gật gật đầu, nhìn lại về hướng kia.
Hỗ Tam nương không phục cười cười:
- Ta cũng muốn xem cô gái này hình dáng như thế nào mà có thể khiến cho ngươi thần hồn điên đảo.
Bàn tay ngọc liền bám vào tảng đá bên cạnh, len lén nhìn sang hành lang dài.
Chu Mỵ Nhi toàn thân mặc áo trắng, ngồi ở ghế trúc trên hành lang dài, khuôn mặt trắng nõn, trong nét quyến rũ còn mang theo khí chất lạnh lùng. Trên bầu trời đêm, đám mây đã tản mác ra, ánh trăng chiếu rọi xuống, tràn ngập vẻ diễm lệ!
Hỗ Tam nương âm thầm thở ra một hơi, nhẹ nhàng chạm vào Trần Tiểu Cửu, tán thưởng nói:
- Mắt nhìn người của ngươi không tồi, nàng ta thật sự là một mỹ nhân, không nghĩ tới Chu lão bà tử lại sinh ra được con gái xinh đẹp như vậy!
Trong lòng âm thầm cảm thán, nếu con gái của mình còn sống trên đời, cũng đã lớn như vậy rồi.
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Hỗ Tam nương, nhỏ giọng cười nói:
- Tam nương, ta sở dĩ thích nàng ta, đó là bởi vì nàng ta cũng quyến rũ như Tam nương vậy.
- Nói hươu nói vượn, ngươi biết nàng ta trước hay là biết ta trước? Ta sao lại không biết rõ chứ? Rõ ràng là ngươi yêu ai yêu cả đường đi nên mới đối với ta có ý tưởng xấu xa chứ.
Nàng vừa nói chuyện, lại nhìn về hướng Chu Mỵ Nhi, nhất cử nhất động đều quyến rũ, quả nhiên so với nàng lúc trẻ có mấy phần giống nhau, trong lòng không khỏi có chút tò mò, sự tình trong thiên hạ, sao lại trùng hợp như vậy?
Trong lòng nan giải, liền gắt gao nắm lấy bàn tay to của Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu ánh mắt khác thường nhìn Chu Mỵ Nhi, thấy nàng tuy rằng vẫn xinh đẹp, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập đau thương.
Nhất là đôi mắt hơi ửng đỏ, còn mơ hồ hàm chứa nước mắt, trong lòng không khỏi sinh ra thương xót: Cô bé này, nghe lời nói của Trư Ngộ Năng là vừa mới từ Cực Lạc tự trở về, chẳng lẽ lại bởi vì sự tình mình rời khỏi Chu gia, mà đi Cực Lạc tự để cầu nguyện sao?
Chu Mỵ Nhi ngồi ở ghế trúc, nhẹ nhàng lay động, đu đưa chiếc ghế trúc! Gió nhẹ phất phơ tà áo trắng, mái tóc nàng cũng tung bay, áp vào khuôn mặt xinh đẹp. Giống một tiên tử đau thương lâm phàm.
Nàng lắc đầu, khẽ cắn môi, hạ giọng nói:
- Muội không có ý định quản lý gia nghiệp, không phải còn có ca ca đây sao? Huynh trước hết hãy để chút tâm tư vào...
Trư Ngộ Năng vẻ mặt đau khổ nói:
- Nhị muội, muội cũng không phải không biết rõ ca ca ta chứ, ta chính là kẻ lười biếng ham ăn, chơi bời lêu lổng, nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Làm sao có cái bản lĩnh trị gia, muội cũng không nên nói móc đại ca!
Chu Mỵ Nhi hung hăng lườm hắn một cái, hạ giọng nói:
- Đại ca, huynh rốt cuộc là người như thế nào, sao muội lại không biết? Huynh trốn tránh nhiều năm như vậy, muội cũng không hiểu huynh vì sao lại giả bộ ngu ngơ? Chuyên tâm giúp muội quản lý gia nghiệp, không tốt sao?
- Hư!
Trư Ngộ Năng vội vàng cắt ngang lời nói của Chu Mỵ Nhi. Hắn co đầu rụt cổ, thấy chung quanh không người, mới yên lòng nhìn sao trời, bỗng nhiên đặt mông ngồi dưới đất, giận dữ nói:
- Nhị muội, ta tự nhiên có cái khổ của ta, có rất nhiều chuyện, làm sao chỉ một câu nói là có thể nói rõ ràng được?
Dừng một chút, lại nhìn lên Chu Mỵ Nhi, trịnh trọng nói:
- Nhưng, Nhị muội, hiện tại Chu gia cũng thật sự tới hồi sống chết trước mắt rồi, nếu không, đại ca sao lại nhắc nhở muội như vậy chứ?
- Sống chết trước mắt?
Chu Mị Nhi miễn cưỡng sinh ra một chút hứng thú, vô lực nói:
- Vì sao ca ca lại nói như vậy?
Trư Ngộ Năng nói:
- Muội mấy ngày nay mỗi ngày đều ở Cực Lạc tự cầu nguyện, sự tình trong nhà muội cũng không biết được! Hiện tại cũng thật tới thời điểm nguy cơ rồi!
- Chu Bình, Chu Vũ hai huynh đệ vốn e ngại uy thế còn lại của mẫu thân, chỉ có điều hiện tại mẫu thân có bệnh nặng trong người, không rảnh để ý đến y, hai kẻ phản nghịch Chu gia này đã bắt đầu muốn tranh giành quyền thế, chia chác việc kinh doanh của Chu gia, hơn nữa còn lôi kéo các họ hàng thân thuộc khác, đến gia nhập vào bọn họ.
- Chu Bình vốn là một kẻ khéo mồm khéo miệng, hứa hẹn nhiều lợi ích, những họ hàng xa này, thực sự đã có không ít kẻ gia nhập vào bọn họ, ở Tô Châu, Dương Châu, Giang Nam và nhiều địa phương khác, những đại chưởng quỹ này, đã bị Chu Bình, Chu Vũ âm thầm mua chuộc, cứ thế mãi, Chu gia tất nhiên sẽ bị phân liệt.
- Lại có việc này? Lá gan của bọn họ cũng quá lớn!
Chu Mị Nhi trong lòng hổ thẹn, thở hồng hộc đứng dậy.
- Cũng không còn xa nữa đâu!
Trư Ngộ Năng vươn bàn tay, vỗ vào tảng đá, cũng không quan tâm có đau tay hay không, lắc đầu nói:
- Chi nhánh ở thành tây của Chu giacũng có chuyện lớn xảy ra, vốn Mai Văn Hoa đã bị Tiểu Cửu diệt trừ, đối với chúng ta không hề có uy hiếp, thành thành thật thật giao quyền lớn ra!
- Nhưng hiện tại cũng đã khác , đã không có uy nghiêm của mẫu thân, trí tuệ của Tiểu Cửu, tên Mai Văn Hoa hiện tại lại diễu võ dương oai gầy dựng trở lại, một lần nữa nắm lấy quyền lớn ở chi nhánh thành tây!
Trần Tiểu Cửu nghe đến đó, trong lòng cũng không khỏi kinh hãi: thầm nghĩ Mai Văn Hoa kia cũng không phải là cái đèn cạn dầu, lần này quật khởi mà về, tất nhiên sẽ gây chiến.
Trư Ngộ Năng thở hổn hển một hơi, lại nói:
- Mai Văn Hoa này thủ đoạn cực cao, một lần nữa cầm quyền, thủ đoạn của y sẽ ác độc hơn, bốn mặt chèn ép đối với những lão nhân trung thành và tận tâm với chúng ta, lại bắt đầu thu nạp một số lưu manh côn đồ để phục vụ cho mục đích của y.
- Không có mẫu thân, Tiểu Cửu trợ giúp, bằng uy vọng và kinh nghiệm chúng ta, căn bản là không thể áp chế được y, ta từng có ý đồ đi đoạt quyền của y, nhưng thật là xấu hổ, chỉ nói được vài câu, y liền đem ta ném ra ngoài cửa, thật đáng giận.
Chu Mỵ Nhi trong lòng quay cuồng, có chút phiền muộn, bản lĩnh của Mai Văn Hoa, trong lòng nàng biết rõ ràng, lực ảnh hưởng cũng vô cùng hùng mạnh, đáng được gọi là nhân vật phong vân.
Y trả thù, nhất định sẽ có khí thế sấm vang chớp giật, nhưng lúc này nàng lại không có biện pháp gì, chỉ có thể trấn an Trư Ngộ Năng nói:
- Đại ca, sự tình không ngại, một chi nhánh thành tây, sẽ không ảnh hưởng đến đại cục của Chu gia.
Trư Ngộ Năng nói:
- Nhị muội, muội không cần an ủi ta, muội và ta đều biết rõ trong lòng, chi nhánh thành tây là cửa hiệu lâu đời của Chu gia, có lực ảnh hưởng lớn nhất trong mấy chục chi nhánh của chúng ta, , sâu nhất trong lòng mỗi người. Mai Văn Hoa mạnh mẽ, cứng rắn như vậy, vô cùng có khả năng sẽ ảnh hưởng đến đại chưởng quỹ của chi nhánh này, rất có thể là một đóm lửa làm cháy cả một trận thế. Hơn nữa, hiện tại Chu gia đại loạn như rắn mất đầu, vừa khéo cho bọn chúng cơ hội nhân lúc cháy nhà để mà cướp của!
- Nhị muội, nguy cơ ở ngay trước mắt, không thể không đề phòng!
Trư Ngộ Năng đứng dậy, kéo tay áo của Chu Mỵ Nhi, đôi mắt nhỏ híp lại ẩn chứa vẻ cầu xin.