Các vị tài tử tư chất cũng xoàng xoàng thôi, không thể nhìn thấy huyền cơ trong đó được, còn Trần Tiểu Cửu lại không như vậy, đối với thế Thất tinh tụ hội, ở kiếp trước hắn cũng dã nghiên cứu có thể đạt tới ngộ cảnh rồi, vừa nãy mới trải qua một canh giờ chỉ là quy nạp và trau chuốt thôi, mỗi một nước đi đều có hậu quả và thủ đoạn thế nào trong đầu hắn đã định sẵn hết rồi.
Còn nước đi kỳ quái này của Thôi Viễn Sơn, giống như một động đen giữa trời và đất vậy, sâu thẳm không nhìn thấy đáy, và cũng không thể phát hiện ra chút huyền cơ nào ẩn giấu trong mảng tối đó cả.
- Lão tổ tông Thôi gia kỳ nghệ thật siêu quần, Tiểu Cửu cảm thấy rất kinh ngạc!
Trần Tiểu Cửu suy tư rất lâu, buồn bã nói.
Thôi Viễn Sơn thấy sự tài nghệ tầm thường của đám tài tử nên cũng thấy khinh thường, thấy Trần Tiểu Cửu suy nghĩ bất động, bỗng nhíu mày lại nói ra những lời đó, cũng hiểu được rằng, hắn cũng là một kỳ nghệ vô cùng lợi hại, lão nhìn vẻ chau mày của Trần Tiểu Cửu mỉm cười nói:
- Trần công tử, thế cờ này của lão tổ tông rất huyền diệu, ngươi đã nhận thấy huyền cơ trong đó sao?
Trong lời nói mang chút tự tin.
- Tiểu Cửu không thấy được!
Trần Tiểu Cửu thán thưởng nói:
- Tha thứ cho ta nói thẳng, nước đi này của lão tổ tông Thôi gia có thể nói là không có cách gì phá giải được.
Mọi người nghe thấy vậy cảm thấy rất ngạc nhiên, không có cách phá giải đồng nghĩa với việc chấp nhận thua đó sao?
Trong ánh mắt Thôi Viễn Sơn lóe lên tia sáng nói:
- Lẽ nào Trần công tử lại chịu thua sao?
- Thôi đại gia đang đùa giỡn ta đó sao?
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng nói:
- Ta đã tới đây, nếu không được thấy lão tổ tông Thôi gia một lần, thì chẳng phải đã bất kính với Thôi gia đó sao, như vậy cũng không công bằng với học tử trong thiên hạ.
- Nếu công tử không phá giải được nước đi này, thì phá ải này thế nào đây? Lão tổ tông ta cũng viết dưới đáp án là: Nước đi này là hết, không có cách phá giải!
Thôi Viễn Sơn hỏi lại, tỏ ra mờ mịt rất khó hiểu.
Trần Tiểu Cửu nhìn chằm chằm vào bàn cờ, nói:
- Nước đi phát triểu tới nước này, quân đỏ không thể nào tránh khỏi thế phải bại trận, lão tổ tông Thôi gia có suy nghĩ thật diệu kỳ, Tiểu Cửu quả thật rất cảm thán và kính phục!
- Nước đi này tuy nhiên siêu phàm nhập thánh, rất có khí thế và mầu nhiệm, không thể dùng cách nghĩ bình thường mà phá giải được. Tuy Tiểu Cửu không thể phá giải được thế cờ này, nhưng lại có một phương pháp không giống ai để ứng phó với nước đi này, để những thế cờ này vào thế tuần hoàn không có hối kết, Thôi đại gia có tin không vậy?
Trong lòng Thôi Viễn Sơn vô cùng kinh hãi, trong đáp án mà lão tổ tông viết ra cho hắn, cuối cùng vẫn viết hai từ cuối cùng là “ không giải” được mà, nhưng trong thế cờ không có cách phá giải này mà Trần Tiểu Cửu lại triển khai ra một nước đi mới, lẽ nào tài nghệ của tên tiểu tử này còn tinh thâm hơn cả lão tổ tông sao? Vẻ lão rất thâm ý, chắp tay nói:
- Nguyện nghe cao kiến!
- Đợi ta suy nghĩ kỹ càng một lát!
Trần Tiểu Cửu nhắm mắt ngưng thần, giống như lão tăng nhập định vật, trạng thái thuần chân an tường lại một lần nữa hiện ra, trong chốc lát, nhưng giọt mồ hôi đã toát ra từ trán và mũi, không cần nghĩ cũng biết rằng, hắn đang trong trạng thái suy nghĩ rất tập trung.
Tiểu thư đồng nắm chặt hàng rào, nhìn vẻ mặt an tường của Trần Tiểu Cửu, trong mắt đầy nhu tình, khẽ nỉ non:
- Đại ca ca, ta tin huynh, huynh chắc chắn sẽ thành công!
Vương Tử Trình khẽ bũi môi, lạnh lùng cười nói:
- Người yên tâm đi, Thiếu chủ đã nói rồi, Trần Tiểu Cửu chỉ có võ công là tèm nhèm thôi, còn những tạp học khác thì không có ai là đối thủ đâu.
Tiểu thư đồng mỉm cười nói:
- Ca ca quả thật đa tài!
Trong lòng rất tin tưởng hắn.
Tên Thôi Tư Quý giả mạo kia là kẻ lo lắng nhất, tất cả những hi vọng của hắn đều đặt lên người Trần Tiểu Cửu, thấy Trần Tiểu Cửu nhíu mày như vậy, bộ dạng rất khó coi, trong lòng hắn rất bất an, sợ sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn!
Một lúc lâu sau, đôi mắt Trần Tiểu Cửu mở ra lóe sáng, rồi nhấm nháp cốc trà, tao nhã cười nói:
- Thôi đại gia, xin hỏi ngài hi vọng ta qua được ải thứ ba này không?
Thôi Viễn Sơn nghe vậy sững sờ nói:
- Lẽ nào ngươi đã tìm được cách phá giải rồi sao?
- Thôi đại gia mời xem cho kỹ nhé!
Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu rất ngưng đọng, đưa tay cầm quân cờ đi một nước, Thôi Viễn Sơn đưa mắt nhìn theo, trong mắt cảm thấy rất khó hiểu.
- Thôi đại gia, đến lượt ngài đi rồi!
Trần Tiểu Cửu đưa tay lau chút mồ hôi trên trán và mũi.
Đáp án của lão tổ tông là đi tới nước này đã là không có cách phá giải rồi, Thôi Viễn Sơn thấy cục diện tương đối có lợi, có đi nước cờ nào đi chăng nữa thì cũng sẽ giành chiến thắng mà thôi, lão cầm quân cờ tùy tiện ứng phó, rồi mỉm cười nói:
- Ta muốn xem xem Trần công tử có diệu pháp gì?
Lúc đầu Thôi Viễn Sơn cứ tưởng Trần Tiểu Cửu cố ra vẻ, nhưng thấy hai mươi nước cờ đã đi qua, lão phát hiện chưa ăn được một quân cờ nào, cục diện lại quay trở về trạng thái lúc đầu. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, rồi lại thay đổi cách đi khác, đi được hai mươi nước, rồi vẫn cứ quay lại thế cũ, rồi cứ thế cục diện lại triển khai ra trước mắt!
Cảnh tượng này, khiến đám tài tử vô cùng tán thán, vỗ tay trầm trồ khen ngợi, trong thiên hạ, không ngờ lại có chuyện diệu kỳ thế này. Đúng là khiến người khác không thể tưởng tượng nổi. Trên trán Thôi Viễn Sơn thấy toát mồ hôi, trong lòng cũng không thể tưởng tượng nổi, thay đổi cách đi liên tục hơn mười nước, nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi vòng xoáy vận mệnh này.
Rất lâu sau, lão thở dài một tiếng, uống một ngụm trà nói:
- Rõ ràng lão tổ tông nói là không thể phá giải được, sao lại cứ xuất hiện ra thế bài này chứ?
Trần Tiểu Cửu đứng dậy, cười lớn nói:
- Lão tổ tông Thôi gia nói không sai, chỉ có điều ngài vẫn chưa cảm nhận được ý cảnh trong đó mà thôi!
- Thế là thế nào?
Thôi Viễn Sơn vô cùng ngạc nhiên nói.
Trần Tiểu Cửu cao giọng nói:
- Phàm là chơi cờ thì phải có thắng có thua, hai người có cách chơi giống nhau thì nên bắt tay nhận hòa mà thôi. Những nước cờ trong thế gian, không thể nào thoát khỏi ba kết cục này được, cho nên, cho dù thắng thua hay hòa, thì sẽ đều có cách phá giải thôi!
Mọi người nghe xong đều gật gật đầu, Thôi Viễn Sơn dường như có chút tỉnh ngộ, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Trần Tiểu Cửu chỉ tay vào bàn cờ nói:
- Thất tinh tụ hội vô cùng ảo điệu khó lường, được coi là thiên hạ đệ nhất thế cờ, Thôi gia lão tổ tông và ta đều có cách đi không giống cách thường, chỉ cần song phương không bị vào thé thất cơ, mà cứ đi theo những nước đã định sẵn, thì thế cờ này sẽ rơi vào thế trận tuần hoàn không có điểm kết, cho dù có đi thế nào chăng nữa cuối cùng vẫn trở về thế cũ, có thể nói là không thắng không thua không hòa, nên nói là không thể phá giải là đúng rồi!
- Thôi gia lão tổ tông cũng đã sớm nghĩ ra được huyền cơ này rồi, nên mới viết là không thể phá giải, khiến người khác tín phục!
Trần Tiểu Cửu dứt khoát nói.
Đám tài tử nghe vậy, trong lòng cảm thấy rất mặc cảm, những lý giải vô cùng cao siêu và thuyết phục, không ngờ lại được nói ra từ miệng một phu ngựa, đúng là không thể tin nổi. Thôi Viễn Sơn thấy quá hay, cũng đã hiểu vì sao lão tổ tông lại viết là không thể phá giải, cảm thấy vô cùng khâm phục Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu mỉm cười, nhìn vẻ kinh ngạc của Thôi Viễn Sơn nói:
- Thôi đại gia, kết quả của cửa ải thứ ba là thế đó!
- Thế là sao?
Thôi Viễn Sơn đứng dậy nói.
- Cục diện triển khai tới hình thái này, thì đó là một thế trận tuần hoàn không thể phái giải được, cho dù có phát triển thế nào đi chăng nữa, thì kết quả cuối cùng vẫn là không thắng không thua không hòa, không thể thay đổi được. Xin hỏi Thôi đại gia, cửa ải thứ ba này phải phán quyết thế nào?
Trần Tiểu Cửu hỏi đúng câu mấu chốt, đôi mắt nhìn về tứ phía, rồi nhìn chằm chằm vào Thôi Viễn Sơn, không rời khỏi người lão.
Thôi Viễn Sơn thong thả bước đi, chậm rãi đi tới trước mặt đám tài tử, chắp tay nói:
- Chư vị tài tử, mọi người nói xem cục diện này thì có được coi là qua cửa ải không vậy?
Đám tài tử giai nhân đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thanh nói:
- Qua ... qua .. qua...!
Thôi Viễn Sơn vuốt chòm râu, nghe thấy mọi người đồng thanh hô vậy, vô cùng kích động rồi cười lớn, dường như đã quên chuyện Thôi Châu Bình vừa làm xấu mặt vậy.
- Ý dân hơn cả ý trời, Thôi mỗ ta không phải là kẻ chuyên quyền độc đoán, hơn nữa Trần công tử tài trí hơn người, có thể hiểu được ý của lão tổ tông, đúng là nhân tài xuất thế, Thôi mỗ quả rất khâm phục!
Lão ưỡn ngực ra, đi tới trước mặt Trần Tiểu Cửu, vỗ vào vai hắn trịnh trọng nói:
- Trần công tử, hi vọng ngươi thẳng tiến lên phía trước, trở thành người đầu tiên vượt qua năm cửa ải của Trích Tinh Lâu này!
Trần Tiểu Cửu mỉm cười, trong nụ cười mang chút ngại ngùng.
Thôi Viễn Sơn đi tới chiếc trống, mắt nhìn về mọi người, bỗng nhiên đánh ba tiếng trống, lớn tiếng nói:
- Chúc mừng Trần Tiểu Cửu, Thất tinh tụ hội, vượt ải thành công!
Đám tài tử kích động vỗ tay không ngớt, lớn tiếng hò hét, với những suy nghĩ và phương pháp đi diệu kỳ này chắc chắn sẽ lưu truyền thiên cổ, có thể coi là kinh điển vĩnh hằng không thể xoa nhòa được.
Trên khuôn mặt tiểu đạo đồng cũng hiện lên nụ cười hiếm có, hắn nhìn lên trời cao, trong lòng dâng trào vô hạn.