Thật sao! Ngươi nói thật chứ!
Trần Tiểu Cửu trong lòng mừng thầm: Tiểu Đường muội muội thật sự là diệu nhân, không ngờ lại có thể có cùng suy nghĩ như ta, khó được! Thật là khó được!
Hắn thuận miệng hỏi ngược lại:
- Như thế nào gọi là ám đoạt? Tiểu Đường muội muội giúp ta tính kế với phụ thân muội, điều này không tốt đâu?
Kỷ Tiểu Đường hừ một tiếng:
- Có gì mà không tốt ? Tuy cùng là người trong nhà nhưng đối với ta phụ thân lại không bằng Cửu ca! Với lại như thế này đâu thể gọi là tính kế chứ? Nhiều nhất chỉ là mượn một tí. Con gái bảo bối muốn dùng, làm phụ thân chẳng lẽ còn luyến tiếc sao?
Đan Nhi nghe được mở to hai mắt nhìn: Cô nàng này quả thật là háo sắc có tình lang quên cha mẹ. Không khỏi nghĩ đến bản thân nàng, có muốn rúc vào lòng cha mẹ cũng không được. Không khỏi thật mạnh thở dài.
Trần Tiểu Cửu trong lòng cảm động, kéo cánh tay nhỏ bé của Kỷ Tiểu Đường kinh ngạc nói:
- Tiểu Đường muội muội nói ta nghe, như thế là đoạt pháp?
Kỷ Tiểu Đường híp mắt, lộ ra vẻ mặt giảo hoạt, thần thần bí bí nói:
- Đám người có khế ước bán mình như Bành Thông, được giữ lại ở thư phòng phụ thân, chỉ có điều thư phòng này có người trông coi. Muốn đi vào, cần phải có thân thủ linh hoạt. Thân thủ Cửu ca linh hoạt, không bằng đi cùng ta.
Trần Tiểu Cửu liền cự tuyệt nói:
- Ta còn phải lo nhiều chuyện, làm sao có thể đi cùng nàng được?
- Vậy phải làm sao? Ta không biết võ công mà!
Kỷ Tiểu Đường đôi mắt chợt lóe lên, không biết nên làm thế nào cho phải.
- Cái này đâu có khó gì? Luận về thân thủ linh hoạt, không phải Đan Nhi thì còn ai!
Trần Tiểu Cửu liền kéo tay Đan Nhi, cười nói:
- Đan Nhi ngoan, không phải nàng vẫn thích làm kẻ trộm sao, chuyện này chính là thích hợp để nàng đi làm, nàng hãy cùng đi với Tiểu Đường muội muội, vì Cửu ca lập công lớn, có được không?
- Ta?
Đan Nhi phe phẩy thân hình, bực mình bĩu môi:
- Lại muốn ta làm kẻ trộm...
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, thừa dịp Đan Nhi không chú ý, liền hôn trên trán nàng một cái thật kiêu, dịu dàng nói:
- Đan Nhi ngoan, hãy giúp Cửu ca một lần đi!
- Ngươi làm gì?
Đan Nhi cả kinh ra một thân mồ hôi lạnh, có Kỷ Tiểu Đường đứng ở bên cạnh, nàng da mặt mỏng, thật là có chút không quen!
Tuy nhiên, Đan Nhi thật sự rất muốn cự tuyệt đề nghị chó má của Trần Tiểu Cửu! Không cần nói gì khác, nàng và Kỷ Tiểu Đường cùng nhau đồng hành, trong lòng cảm thấy không được thoải mái, toàn thân lộ ra vẻ không được tự nhiên.
Nhưng nhìn đến cặp mắt đáng thương lộ ra vẻ mong đợi của Trần Tiểu Cửu, lòng nàng có chút không đành lòng, thở dài một hơi nói:
- Đừng giả vờ cái bộ dáng kia nữa, ta... Ta đáp ứng ngươi được chưa?
Kỷ Tiểu Đường trơ mắt nhìn Trần Tiểu Cửu hôn Đan Nhi, đôi mắt mở thật to, long lanh như nước, toát ra lục quang suy nghĩ: nếu là Cửu ca cũng thân thiết hôn ta như thế có phải là tốt biết bao?
Tư vị đó, nhất định sẽ rất ngọt ngào.
Trần Tiểu Cửu trong lòng vui vẻ, mặt mày hớn hở nói:
- Đan Nhi ngoan, việc này không nên chậm trễ, nàng sắp xếp một chút, liền cùng với Tiểu Đường muội muội lên đường, tranh thủ sớm trở về, Cửu ca sẽ trọng thưởng!
Đan Nhi đáp ứng một tiếng, liền chuẩn bị ngựa.
Trên bờ chỉ còn lại có Kỷ Tiểu Đường và Trần Tiểu Cửu hai người, Trần Tiểu Cửu phát hiện nàng mặt đỏ tai hồng, đứng ở nơi đó suy nghĩ xuất thần, hiếu kỳ nói:
- Tiểu đường muội muội, muội suy nghĩ gì vậy?
Kỷ Tiểu Đường tới trước ngực Trần Tiểu Cửu bắt lấy cánh tay hắn, lắc lắc eo nhỏ, dịu dàng nói:
- Cửu ca, ta đi mấy ngày, ngươi... Ngươi có nghĩ đến ta không?
Ánh mắt đầy vẻ mong đợi, không hề nhấp nháy nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu!
Trần Tiểu Cửu gần đây đối với những việc làm của Tiểu Đường muội muội này, đăm chiêu suy nghĩ, thay đổi rất nhiều, không còn nhu nhược cho rằng nàng đeo bám vào người khác nữa, ánh mắt nhìn nàng cũng khác hơn xưa.
Thay vào đó, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy Tiểu Đường muội muội dũng cảm phi phàm, bền gan vững chí theo đuổi hạnh phúc của mình.
Trong khoảng cách này, Trần Tiểu Cửu có thể thấy rõ ràng sóng mắt như nước của Tiểu Đường muội muội, hàm chứa tình ý nồng đậm, hương khí phát ra khiến Trần Tiểu Cửu tâm tư loạn động.
Đôi mắt lướt qua gò má mịn màng của Tiểu Đường muội muội, thật làm cho người ta mê luyến, nhìn kỹ trong chốc lát, trái tim liền đập loạn nhịp, vẻ đẹp của nàng thật là kinh tâm động phách.
Đặc biệt đôi mắt ẩn chữa mối tình thầm kín tình, lộ ra hương vị ngọt ngào.
Đương nhiên, hơi thở tình cảm chỉ hướng từ bộ ngực trở lên.
Nếu là nhìn xuống bộ ngực dẹp lép như sân bay, liền không thể hấp dẫn ánh mắt hắn!
Kỷ Tiểu Đường như hiểu tâm tư của hắn, cười duyên một tiếng, điềm nhiên hỏi:
- Cửu ca, ngươi vẫn chưa trả lời ta ? Ta rời khỏi nhiều ngày, ngươi có nhớ nghĩ đến ta hay không?
- Hả!
Trần Tiểu Cửu yết hầu có chút khô rát, thân mình nóng bỏng, đối với Kỷ Tiểu Đường gan to mật lớn như vậycũng không biết nên trả lời như thế nào mới phải!
Nếu là trả lời mờ ám, cô nàng này nhất định sẽ đói khát nhảy vào ôm ấp hắn, nếu đem nàng thu thập vào, ít nhất hắn hiện tại cũng đang cẩn thận cân nhắc, như thế nào để có thể cho Tiểu Đường muội muội cơ hội đây?
Nếu là thẳng thừng từ chối, sẽ làm thương tâm Tiểu Đường muội muội, kẻ làm thần tượng như hắn cũng quá không xứng đáng, rất là không hay!
Hắn trái lo phải nghĩ, chỉ cười lập lờ mà không trả lời.
Chợt thấy xe ngựa của Đan Nhi đã từ xa tiến đến...
Kỷ Tiểu Đường trong lòng liền nóng nảy, ánh mắt đỏ hồng, dùng sức lắc lắc cánh tay Trần Tiểu Cửu, liên tục dậm chân:
- Cửu ca, ngươi có nói hay không! Ngươi có thể nghĩ đến ta không?
Trần Tiểu Cửu mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng nõn , dịu dàng nói:
- Trên đường chú ý an toàn, nhớ rõ... Nhớ rõ sớm trở về một chút!
Hắn suy nghĩ một hồi, rốt cục cũng nói ra một câu ba phải như vậy.
Kỷ Tiểu Đường vui sướng dị thường, đôi mắt toát ra lệ hoa, nhíu mi nói:
- Cửu ca là luyến tiếc ta đi? Muốn ta sớm trở về sao?
Hai vai liền rung động, dùng sức gật đầu nói:
- Cửu ca, ngươi rốt cục cũng đồng ý tiếp nhận ta ...
Ta... Ta làm sao tiếp nhận ngươi ?
Trần Tiểu Cửu không có cách nào khác, trên mặt liền cười khổ: cô bé này cứ như chú khỉ con , cấp cho nó một cây gậy trúc, nó liền ôm gậy từ từ tiến lên trên cũng không hề sợ rơi xuống.
Da mặt thật dày, thật nguy hiểm!
Kỷ Tiểu Đường thấy xe ngựa Đan Nhi đã vội vàng tiến đến, liền mở to mắt nhìn chằm chằm Trần Tiểu Cửu, ánh mắt tràn đầy mong đợi, thẹn thùng nói:
- Cửu ca, ta phải đi, ngươi có thể như đối với Đan Nhi,... Hôn ta một cái?
Nàng tuy rằng lớn mật, nhưng nói ra loại lời nói này, trên mặt lại tràn đầy vẻ thẹn thùng, thân thể mềm mại run rẫy, vẫn quật cường nhắm mắt lại, kiễng mũi chân, chờ đợi nụ hôn ngọt ngào của Trần Tiểu Cửu.
Cô bé này, ta thật không thể nhịn được nữa rồi.
Trần Tiểu Cửu gãi da đầu, nhìn đôi môi hồng tươi kia, cố nén nhịn trong lòng đang xao động, hắn lui về phía sau một bước.
- Cửu ca, ngươi ngượng ngùng sao?
Kỷ Tiểu Đường hơi hơi có chút thất vọng, mở to mắt, lại phát hiện xe ngựa Đan Nhi càng lúc càng tiến gần, trong lòng liền xoay chuyển, đột nhiên mím đôi môi mọng, chủ động hướng trên mặt Trần Tiểu Cửu mà hôn một cái!
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nhìn Kỷ Tiểu Đường gan dạ lớn mật, mở to hai mắt nhìn, ngây ngốc không né tránh, trong lòng đối với loại chủ động này cũng vô cùng chờ đợi.
Ngay lúc môi hồng của Kỷ Tiểu Đường sắp chạm vào miệng của Trần Tiểu Cửu...
"Ba..."
Tiếng lăng không vang lên!
Theo sau là một đạo tiên ảnh đen tuyền, đang lúc vẻ mặt Kỷ Tiểu Đường còn đang hoảng hốt kinh ngạc, bóng roi giống như một con rắn nhỏ linh động, cuốn lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, đuôi roi phát lực, kéo lên!
Kỷ Tiểu Đường lại thét lên một tiếng kinh hãi!
Thân thể mềm mại lăng không bay lên dừng ở trên cỗ xe ngựa.
Một nụ hôn nóng bỏng ngọt ngào đột nhiên phải dừng lại.
Đan Nhi sắc mặt âm trầm, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Tiểu Cửu một cái nói:
- Dâm tặc!
Nói xong liền múa roi, quay đầu ngựa lại, liền hướng phương xa chạy đi.
Kỷ Tiểu Đường đáng thương nhìn Trần Tiểu Cửu, lệ rơi lã chã, quơ tay nhỏ bé nói:
- Cửu ca, chờ Tiểu Đường trở về.
Bộ dáng rất thương tâm,vẻ khổ sở giống như phải sinh ly tử biệt!
Trần Tiểu Cửu rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm: Tiểu Đường muội muội, ngươi chớ có thương xuân buồn thu như vậy? Vài ngày sau sẽ lại gặp nhau mà!
Tuy nhiên, từ nay về sau, cũng có thể nhìn ra được Tiểu Đường muội muội đối với hắn tình ý triền miên.
Trần Tiểu Cửu đứng ở bờ biển, ngây ngốc một hồi, đã thấy Chung Việt nhẹ lay động quạt lông, đi cùng với Anh Mộc quân đoàn, quần áo lụa là bước tới.
Trong tay hắn cầm một phong thư, cười nói:
- Cửu ca, những chuyện huynh ủy thác cho ta, ta đều đã làm xong, các thế gia vọng tộc, ta đều đã thông tri rồi, chỉ có Chu gia, ta cũng không hạ lạc.
- Còn đi Chu gia làm gì, ngươi còn ngại không đủ loạn hay sao?
Nhắc đến Chu gia, Trần Tiểu Cửu trong lòng liền lướt qua một trận đau đớn:
- Ngươi cầm cái gì trong tay vậy? Xem bộ dáng ngươi cầm, chẳng lẽ là một vị mỹ nữ nào viết thư tình cho ngươi?
Chung Việt vẻ mặt thần bí cười nói:
- Thư tình thôi! Cửu ca đoán đúng rồi, cũng chính thật là mỹ nhân viết , chỉ có điều không phải là viết cho ta , tình lang lại là người khác!
- Tiểu Việt, thằng nhãi này, làm ra vẻ thần bí!
Trần Tiểu Cửu lắc đầu nói:
- Rốt cuộc là ai viết cho ai ?
- Cửu ca nhìn sẽ biết ?
Chung Việt cười hèn hạ, đưa lá thư cho hắn.
Trần Tiểu Cửu cầm lấy lá thư, liền ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng. Mở ra để xem, liền thấy từng chữ nhỏ thanh tú đẹp đẽ đập vào mắt!
Lãng tử đã chia ly,
Biết khi nào gặp gỡ?
Chim kia còn nhớ tổ,
Gần kề lại xa xôi!
Trần Tiểu Cửu trong lòng yên lặng suy nghĩ, trong đầu lại hiện ra dung mạo và ánh mắt u oán của Chu Mỵ Nhi, lòng đau như dao cắt!
Hắn đem lá thư cẩn thận cất vào trong áo, thở phào một cái, hỏi:
- Ai đưa cho ngươi?
Chung Việt nói:
- Chu thiếu gia chuyển cho ta , còn cố ý dặn dò một câu: nhị tiểu thư đã gầy đi nhiều!
Dừng một chút lại nói:
- Cửu ca, lảng tránh cũng không phải là biện pháp, chuyện này cuối cùng cũng phải giải quyết!
- Thôi đi, tạm thời cứ mặc kệ nàng, vẫn là làm tốt thuỷ vận quan trọng hơn!
Trần Tiểu Cửu liền khoát tay ngắt lời Chung Việt. Liền dẫn Chung Việt đang xem xét thành quả huấn luyện đặc biệt của Anh Mộc quân đoàn trong nhiều ngày qua.
Bọn họ đều thành thạo thủy tính, dáng vẻ bơi lội rất khoa trương hoa mỹ, reo hò điếc tai, khiến Chung Việt kinh thán không ngừng. Chính gã cũng có loại suy nghĩ muốn gia nhập Anh Mộc quân đoàn sôi nổi này.
Trần Tiểu Cửu tuy rằng mặt mang mỉm cười, nhưng trong lòng lại không tự chủ được không ngừng hiện lên dung mạo lãnh diễm và ánh mắt u oán của Chu Mỵ Nhi.
Ai... Ta có còn là nam nhân không? Cất lên, lại không bỏ xuống được, chỉ làm được một nửa thôi sao!
Trần Tiểu Cửu buồn bực không vui, về đến nhà ăn qua cơm chiều, liền leo lên giường, Song Nhi nhìn ra được hắn có tâm sự, cũng không đến phiền hắn, tránh qua một bên, lòng ngổn ngang trăm mối.