Tiêu công tử sợ tới cả người run lên, vẻ mặt cực kỳ ngoạn mục, nhíu chặt mày, há hốc miệng, mặt xanh mét, và tái nhợt.
Trộn lẫn lại với nhau làm mất đ cái dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi.
- Đây....đây là quỷ sao ?
Tiêu công tử run rẩy, nhìn những con «chó chết » đang lăn lộn trên mặt đất, lại nhìn sang khuôn mặt đang đỏ ửng như tiên nữ của Độc Hoàng, trong đầu không khỏi nhớ tới một từ tàn nhẫn « Cửu thiên ma nữ ».
Thấy đôi mắt quyến rũ của Độc Hoàng đang lay động nhìn về phía mình, Tiêu công tử sợ tới không còn hồn vía, lảo đạo chạy trốn.
Độc Hoàng cười khanh khách, vừa đặt xuống lại thu lên, bóp cổ Tiêu công tử, ném y tới trước mặt Trần Tiểu Cửu.
- Đừng…đừng giết tôi…cha tôi là…là….
Trần Tiểu Cửu sẽ không để Tiêu công tử nói ra tên của cha y, bằng không mình sẽ bị nắm đàng thóp – không biết thân phận như vậy, có thể nói là mình giáo huấn kẻ ăn chơi trác táng.
Sau này phụ thân của Tiêu công tử có tìm tới nhà, mình còn có thể giả bộ hồ đồ:
- Ai dà, thật là nước chảy qua miếu Long Vương, không đánh thì không quen, hóa ra y là con trai của ông à, ôi, ta ra tay nặng quá, thật là xin lỗi, xin lỗi à.
Tính toán của Trần Tiểu Cửu rất khôn khéo, giơ tay nắm cằm của Tiêu công tử, chính là muốn vả một cái.
Bốp!
Trong nháy mắt, khuôn mắt vốn trắng nõn của Tiêu công tử trở nên sưng như đầu heo, khóe miệng còn không ngừng chảy máu.
Mấy cái răng cũng bị Tiểu Cửu đánh cho văng ra, tạo thành một đường cong duyên dáng trên không trung, rồi rơi xuống đất, nảy lên vài cái.
Cái tát này đánh tới, mắt Tiêu công tử tóe ngàn sao, thần trí hôn mê, ngay cả cha mẹ cũng không nhớ, chỉ ôm miệng, quát to.
Tiểu Cửu một tay túm lấy cái khế ước gán nợ Lý Nhạc Thanh, xé tan thành nhiều mảnh! Bóp cổ Tiêu công tử, từng chữ một nói:
- Đồ không biết xấu hổ, oan có đầu, nợ có chủ, đồ chó Ngô Thiên Phát kia nợ ngươi bạc, ngươi chỉ cần tìm hắn mà đòi, còn dám đến quấy rầy Nguyệt Nương, cẩn thận cái mạng chó của ngươi, ta không quan tâm cha của ngươi là ai…
Lúc này Tiêu công tử mây mù dày đặc, đâu còn dám phản kháng nữa?
Liền vội vàng gật đầu, rồi xoay người đi.mất.
Độc Hoàng đoạt thân lên, nhân lúc Tiêu công tử đang nghẹn ngào, nhéo một ít thuốc, nhét vào miệng y,
Tiêu công tử vừa kêu rên, vừa kêu thị vệ bảo vệ y chạy trốn.
Bọn thị vệ cố gắng chịu đau đớn, đỡ lấy nhau, chạy trốn khỏi con gà rừng nghèo túng.
Tiêu công tử chạy xa được mấy chục mét, lên xe ngựa, mới hùng hổ nói:
- Ngươi cứ đợi đấy, ta không tha cho ngươi đâu, ngươi đợi đấy cho ta, ta phải giết cả nhà ngươi.
- Biết là như thế.
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ nhún vai với Độc Hoàng – đây là một câu nói mà bọn con ông cháu cha thích nhất.
Độc Hoàng nhìn chiếc xe ngựa của Tiêu công tử, cười nói:
- Nhưng mong rằng y đừng có quay lại với vẻ ta đây, bằng không, ta cũng không biết có thể giữ lại mạng sống cho y hay không.
Thấy khuôn mặt kinh ngạc của Tiểu Cửu, Độc Hoàng cười quyến rũ:
- Vừa rồi ta cho hắn uống tuyệt mệnh đan, hắn còn dám làm liều, ta sẽ không cho hắn thuốc giải.
- Người này không giết được, lai lịch không tầm thường.
Trần Tiểu Cửu cười, mới phát hiện tên Ngô Thiên Phát cũng không biết đã chạy đi đâu rồi – sớm biết vừa đánh y một trận, giải ngứa ngáy xong, thấy thoải mái biết bao.
Lúc này, dân chúng vây quanh cuối cùng cũng tản đi hết.
- Tiểu Cửu, cảm ơn huynh đã cứu ta.
Lý Nhạc Thanh không ngờ rằng Tiểu Cửu sẽ tới cứu nàng, hơn nữa vẫn làm việc nghĩa không hề chùn bước cũng không sợ đắc tội quyền quý.
Lý Nhạc Thanh lại thi lễ với Độc Hoàng:
- Đa ta muội ra tay cứu giúp, muội thật là xinh đẹp.
- Muội muội?
Độc Hoàng vừa nghe, không khỏi che miệng cười khanh khách, cũng không phản bác – nhìn dung mạo, Độc Hoàng vẫn mềm mại như một cô gái đôi mươi.
Cho dù mười năm nữa, Độc Hoàng cũng vẫn mềm mại trắng nõn như vậy.
Độc Hoàng xua tay, nói với Tiểu Cửu:
- Nguyệt Nương bị sợ hãi, ngươi trấn an cho Nguyệt Nương trước đã, ta đi đón Đan Nhi, Song Nhi.
Độc Hoàng vừa nói vừa đến gần, nhỏ giọng nói với Tiểu Cửu:
- Đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, ta không thấy gì, tâm không phiền, ngươi muốn làm gì thì làm nhanh lên, đừng có đợi ta quay lại, bị ta bắt được, là mất mặt đấy.
Ta ngã!
Trần Tiểu Cửu xám xịt mặt lại, thầm nghĩ gừng càng già càng cay, sao lại đoán trung tâm tư của ta thế chứ?
Chỉ là, nguyệt Nương không phải loại người đó.
Tiểu Cửu vào nhà, ngắm nhìn bốn phía, mới phát hiện hiệu thuốc này rất nhỏ, chỉ rộng khoảng mười mấy mét vuông, trong phong tuy sạch sẽ gọn gàng, nhưng trang hoàng đơn sơ, đồ gia dụng cũng đều đã bị bong sơn, thoạt nhìn rất cũ kỹ, đâu giống như vậy?
- Tiểu Cửu, mời huynh uống trà.
Lý Nhạc Thanh bưng một chén trà tới.
Tiểu Cửu nhận lấy tách trà, không nhịn nổi cố tình sờ soạng trên tay Lý Nhạc Thanh một cái.
Chỉ là Tiểu Cửu sờ rất ngang nhiên, to gan, không hề có ý che dấu, khiến Lý Nhạc Thanh đỏ ửng mặt, trái tim nhảy loạn, ánh mắt hàm chứa vệt nước, nhìn mũi chân Tiểu Cửu, không dám ngẩng đầu.
Trần Tiểu Cửu uống tách trà, không khỏi nhăn mày – trà này rất chát, là trà gì chứ, rõ ràng là lá cây.
Lý Nhạc Thanh thấy Tiểu Cửu nhíu mày, ngẩng đầu, dịu dàng cười nói:
- Đây là loại trà ngon nhất rồi.
Trần Tiểu Cửu buông chén trà xuống, nhìn Lý Nhạc Thanh tuy đã được che bởi một lớp áo thô dài, những vẫn không che hết được sự quyến rũ của nàng, đau lòng nói:
- Rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao nàng có thể trở lên nghèo túng như vậy? Khi nàng đi, nên mang theo nhiều bạc chứ.
Lý Nhạc Thanh nghe thấy Tiểu Cửu nhắc tới điều này, ánh mắt chua xót, không khỏi chảy nước mắt cay đắng, khóc òa lên như mưa, tựa như mưa xối xả xuống đóa hồng, khiến người ta đau lòng.
Trần Tiểu Cửu vội vàng lấy khăn tay ra, lau nước mắt cho Lý Nhạc Thanh.
Lý Nhạc Thanh cả người vô lực, thuận thế ngã xuống lòng Trần Tiểu Cửu , giọt nước mắt dừng lại trên ngực Tiểu Cửu, thấm đẫm một mảnh xiêm y
- Nguyệt Nương, nàng mau nói đi, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Có phải là vì ta ?
Tiểu Cửu nhìn gương mặt quyến rũ của Lý Nhạc thanh, nhẹ nhàng hỏi.
Lý Nhạc Thanh thở dài một tiếng, nỉ non nói:
- Là do mệnh ta khổ không liên quan gì tới huynh.
- Lúc đầu khi mới tới kinh thành, tuy là bị huynh bức tới đây, nhưng ta không hận huynh, đó là do Ngô Thiên Phát tự làm tự chịu, ác giả ác báo! Hơn nữa, khi mới tới kinh thành, ta còn một trăm vạn lượng bạc trong người, đủ để ta sống mấy đời.
- Vậy sau đó sao lại trở nên như thế này?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt kinh ngạc.
Lý Nhạc Thanh nói:
- Tới kinh thành, ta nghĩ Ngô Thiên Phát dù sao cũng vẫn là cha của con ta, có gì không tốt, hơn nữa Ngô Thiên Phát bị giáo huấn, sẽ cải tà quy chính, cho nên, ta lấy bạc ra, mở một cái dược đường.
- Nhưng không ngờ Ngô Thiên Phát không học hành tử tế, đánh ta, mắng ta, chơi bời lêu lổng, không ngờ say rượu, cờ bạc, hơn nữa còn đánh lớn, hễ thua là thua tới mấy vạn lượng, cho dù ta có bao nhiêu bạc đi nữa, cũng không đủ cho hắn tiêu xài, cuối cùng, hắn ngoài không lui tới thanh lâu, còn lại những trò khác, hắn đều chơi qua.
- Tại sao không tới thanh lâu?
Trần Tiểu Cửu nghi vấn nói.
Lý Nhạc Thanh đỏ mặt, dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu, lẽ nào huynh đã quên, cái đó …cái đó của hắn đã bị phế bỏ rồi, không dùng được…
Cúi đầu, lại không đám đối mặt với Tiểu Cửu.
Hả?
Trần Tiểu Cửu giả bộ bừng tỉnh:
- Ta quên mất chuyện này, lại nói tiếp, xét tới cùng vẫn là tại ta.
- Không không không..không trách Tiểu Cửu.
Lý Nhạc Thanh vội xua tay:
- Từ khi Ngô Thiên Phát trở nên thế này, coi như ta đã được giải thoát rồi, cũng không cần bắt buộc bản thân…thật ra, trong lòng ta rất vui.
Trần Tiểu Cửu có thể hiểu được ý của Lý Nhạc Thanh, một người đàn ông như Ngô Thiên Phát , liệu xứng với Lý Nhạc Thanh sao?
Không xứng!
Hoàn toàn không xứng.
- Vậy thì thật khổ cho nàng rồi…phòng đơn gối chiếc sao?
Trần Tiểu Cửu không kìm nổi xoa xoa vài cái lên lưng Lý Nhạc Thanh.
Cảm xúc ở tay thật không phải là cảm giác bình thường.
- Ừ.
Thiếu phụ Lý Nhạc Thanh vừa đã bỏ thân từ lâu, dục vọng đang lên cao, bị Tiểu Cửu xoa xoa vài cái, cảm giác nóng bỏng từ trên da thịt truyền tới, giống như là lửa, khơi gợi cảm giác ngứa ngáy ở tận đáy lòng.
- Tiểu Cửu, đừng..đừng lộn xộn.
Lý Nhạc Thanh cảm nhận được tay Tiểu Cửu đang lần mò lên cặp vú của mình, trong lòng như bắt được lửa.
Cảm giác ngứa ngáy trên cặp mông đầy đặn khiến nàng thật sự không để ý tới chút thẹn thùng nào.
Nàng ngẩng khuôn mặt đỏ bừng như vừa uống rượu lên, cắn môi, đôi tay mềm mại vội vàng cầm lấy cánh tay Tiểu Cửu, không để hắn nhúc nhích, dịu dàng nói:
- Không được, không được! Con gái ta lát nữa sẽ về.
Trần Tiểu Cửu vốn cũng không ngờ Lý Nhạc Thanh lại như vậy.
Buồn cười, Đan Nhi, Song Nhi lát nữa sẽ tới, bị Đan Nhi bắt được tại trận, liệu còn có những ngày tươi đẹp sao?
Rượu ngon phải từ từ thưởng thức, không vội! không vội!
Trần Tiểu Cửu giơ tay lên, nâng khuôn mặt đang ngượng ngùng của Lý Nhạc Thanh, kinh ngạc nói:
- Cái gì mà không được? Ta không phải người như vậy.
Thấy bộ dạng Tiểu Cửu rõ ràng là ngứa ngáy, ngoài miệng lại nghiêm trang, Lý Nhạc Thanh ngượng ngùng cười rộ lên.
Nàng cười hiểu ý như vậy, khiến Trần Tiểu Cửu hiểu tâm tư tế nhị của Lý Nhạc Thanh.
Lý Nhạc Thanh đẩy Tiểu Cửu ngồi xuống, lại thở dài nói:
- Ngô Thiên Phát đánh cược như vậy, mấy tháng trời, đã tiêu sạch tài sản của ta, dược đường lớn đó, cũng trở thành như thế này, miễn cưỡng sống qua ngày.
- Trong lòng ta hung ác buộc Ngô Thiên Phát viết thư bỏ vợ, nhưng hắn dường như ỷ lại ta, trước sau nhất quyết không viết, không ngờ hôm qua đồng ý viết, ta vô cùng vui mừng, lại không ngờ Ngô Thiên Phát hôm nay lại bán ta! Nếu không phải có Tiểu Cửu tới kịp, e là ta đã tự sát xong xuôi rồi.
- Có ta ở đây, nàng không phải sợ gì cả.
Trần Tiểu Cửu uống chén trà đắng vào trong, vui thích cười.
- Không sợ đắng sao? Còn uống ngon như vậy?
Lý Nhạc Thanh u oán nói
- Trà nàng pha, rất thơm.
Trần Tiểu Cửu tiếp tục khiêu khích không biết xấu hổ, lại cam đoan nói:
- Ngô Thiên Phát chơi xấu, không viết thư bỏ vợ sao? không sao, ta có cách để hắn viết, để hắn phải viết ngay..
- Thật sao? Tiểu Cửu, huynh có thể làm được việc này, ta vô cùng cảm tạ đại ân đại đức của huynh.
Lý Nhạc Thanh cầm tay Tiểu Cửu, nước mắt tranh nhau chảy xuống.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng vó ngựa, còn cả tiếng kim khí giao nhau.
Trần Tiểu Cửu nhìn ra ngoài, một đoàn kỵ binh đã vây quanh “hiệu thuốc Tiểu Cửu”, một đám sắc mặt hung tàn, giơ cao đao thép trong tay…