Ba người Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử, Hoa Như Ngọc đều không ngờ Tạp Ba sẽ đồng ý với điều kiện thái quá này của Trần Tiểu Cửu, sắc mặt tỏ rõ sự kinh ngạc và rung động, trong lòng lại không hiểu tại sao Tạp Ba có thể bị Trần Tiểu Cửu chế phục như vậy.
Sắc mặt của Phòng Linh xanh mét, trong lòng thở dài một tiếng: sĩ khí đã suy, vô lực xoay chuyển trời đất.
- Vậy à, ta thật không ngờ Tả Hiền Vương lại có phách lực như vậy, điều này thật khiến ta thấy khó xử.
Trần Tiểu Cửu lại không tỏ chút hứng thú nào, làm khó rất lâu, mới nhíu mi nói:
- Được! nếu Tả Hiền Vương có thành ý như vậy, ta sẽ đồng ý với ông.
Tạp Ba vừa nghe Trần Tiểu Cửu thổ lộ ý tứ, trái tim bất an mới ổn định lại, nghĩ hai vạn chiến mã là gì chứ? Đột Quyết cái gì cũng thiếu, chỉ có ngựa là thừa, sự sống chết của Định Nam vương có can hệ gì tới mình? Việc cấp bách, trước tiên khiến Đại Yến không gây phiền phức cho Đột Quyết mới là quan trọng nhất.
- Trần đại nhân, vậy ta cũng không vội rời đi rồi, yên ổn dưỡng thương ở Đại Yến, lát nữa ta sẽ viết một lá thư, thúc ngựa mang về Đột Quyết, tin là Mông Đô Khả Hãn thấy thư của ta, nhất định sẽ lập tức đưa ngựa tới, tuyệt sẽ không xảy ra bất cứ sai lầm gì.
Tạp Ba biểu thị rõ thành ý của mình, lấy bản thân là con tin, đổi lấy sự tín nhiệm của Trần Tiểu Cửu.
Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử hài lòng vô cùng, ngay cả Phòng Linh cũng thay đổi sắc mặt: có Tạp Ba tự mình làm con tin, món buôn bán này đương nhiên nước chảy thành sông.
Trần Tiểu Cửu nghe được lời của Tạp Ba, khinh thường hừ một tiếng,
- Tả Hiền Vương có ý gì? Lẽ nào đường đường Đại Yến ta còn sợ ông đổi ý sao?
- Ta không ngại nói thẳng với Tả Hiền Vương, hai vạn chiến mã đó, ta không hề đặt trong mắt. Ông có thể tặng chiến mã, đó là may mắn của người Đột Quyết, nếu chiến mã tới chậm, đó chính là may mắn của Đại Yến ta! Nguyên do trong đó, trong lòng Tả Hiền Vương còn rõ hơn ta, người đâu! Tiễn khách.
Tạp Ba trong chốc lát bị đem đi nơi nào, sự miệt thị cực độ của Trần Tiểu Cửu cùng với sự uy hiếp trần trụi, khiến Tạp Ba hết hồn – phải chăng sắp tới Đại Yến sẽ tấn công Đột Quyết, điều then chốt chính là nằm ở hai vạn chiến mã này.
- Trần…Trần đại nhân!Trong lòng ta rất rõ, nếu như vậy, vậy ta về Đột Quyết trước phục mệnh, đi sớm một khắc, chiến mã sẽ sớm đến một khắc! Trần đại nhân, đại nhân cứ đợi tin lành.
Tạp Ba lòng nóng như lửa đốt, hướng Trần Tiểu Cửu, Diệp Ngâm Phong, và Nhị hoàng tử thở dài thi lễ, vội vàng ra hiệu với thuộc hạ, đỡ mình lui xuống.
Ánh mắt đắc ý của Trần Tiểu Cửu xẹt qua người Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử, thấy trong ánh mắt họ ẩn chứa sự nghi hoặc, hẳn là thấy khó hiểu với hành động của mình dành cho Tả Hiền Vương.
Nhưng sự khổ tâm trong đó, chỉ có mình mới rõ.
Súng lửa kia hiện giờ chỉ có bốn ngàn chiếc, nghiên cứu chế tạo thuốc nổ cũng có hạn, giữ Tạp Ba ở kinh thành, ngộ nhỡ bị Tạp Ba biết được ẩn tình bên trong, nguy hiểm sẽ lớn cỡ nào?
Tạp Ba vội trở về Đột Quyết, một là cho thấy sự tư tin siêu cường của Đại Yến, hai là đề phòng bị lộ bí mật súng kíp, kế sách một mũi tên trúng hai đích như vậy, sao có thể không cần? Chỉ là có Phòng Linh ở đây, không thể nói ra sự lo lắng đó thôi.
Phòng Linh biết được tin này, cũng như ngồi trên đống lửa, nhất thời ngơ ngẩn.
Y biết Trần Tiểu Cửu là cố ý tra thuốc mắt cho y, lúc này không đi, lẽ nào còn cứ ở đây để bị hắn làm nhục sao?
Phòng Linh đứng dậy định đi, Trần Tiểu Cửu lại ngăn y, có thâm ý nói:
- Phòng tiên sinh sao phải vội đi thế? Đợi lát nữa, nhất định sẽ có tin bất ngờ.
- Kinh ngạc? Sự kinh ngạc gì?
Phòng Linh mờ mịt không hiểu.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Đúng vậy! Hai vị mưu sĩ của tiểu Vương gia cùng xuất hiện trong phủ của ta, có thể coi là điều kinh ngạc không?
Phòng Linh trừng mắt, nghi vấn nói:
- Đại nhân đoán chắc tên khốn Thạch Đầu Trù kia sẽ tới thăm đại nhân?
Trần Tiểu Cửu bật cười,
- Phòng tiên sinh, ông đang ghen tị à, Thạch công tử trước mặt tiểu Vương gia được sủng ái hơn ông, ông đã mắng người ta là khốn kiếp, ta thấy không tốt.
- Theo ta thấy, Thạch Đầu Trù không phải là khốn kiếp, mà là khốn nạn mới đúng, nói khốn nạn, đó là nâng thân phận của y lên rồi.
Phù!
Ngoài đại sảnh vang lên tiếng cười tùy tiện.
Người hầu ngoài cửa lại chạy vào, nói với Trần Tiểu Cửu:
- Lão gia, Thạch Đầu Trù tới bái kiến, ông gặp hay không gặp ạ.
- Gặp! Sao không gặp chứ? Đây là bạn cũ của ta đó.
Trong nụ cười của Trần Tiểu Cửu ẩn giấu sự hài hước.
Khi Tạp Ba đi ra ngoài, vừa vặn gặp Thạch Đầu Trù đang đi tới, Tạp Ba đã bị Trần Tiểu Cửu làm cho sợ hãi, đâu còn dám vẽ đường cho hươu chạy và liên minh với Ngô Đồng? Lúc này, y hận không thể một đao chém đứt mối quan hệ với Ngô Đồng mới cam tâm, đâu còn muốn chào hỏi Thạch Đầu Trù nữa?
Thấy Thạch Đầu Trù thân thiết cười với mình, Tạp Ba xem thường, hừ nặng một tiếng, quát:
- Quay về nói với Ngô Đồng, hôm nay ta phải chịu nhục, tất cả đều là nhờ hắn ban tặng, ta còn sống, nhất định sẽ khiến hắn nếm thử mùi vị gãy chân.
Sau khi trút ra ngoài, cũng không để ý tới sự kinh ngạc của Thạch Đầu Trù, được người đỡ lên kiệu, giơ roi thúc ngựa, đi về phía cửa Đông, mang theo quân đội trở về Đột Quyết.
Thạch Đầu Trù hoàn toàn bị hành động bất thường của Tạp Ba làm ngây người, nghĩ một lát, mới thầm cảm thấy không ổn: Lẽ nào Trần Tiểu Cửu có thủ đoạn gì với Tạp Ba, lôi kéo Tạp Ba về phía hắn rồi?
Vừa nghĩ tới dáng vẻ kiêu ngạo của Trần Tiểu Cửu, trong lòng Thạch Đầu Trù liền cảm thấy uất nghẹn.
Cả đời mình đều ngã vào trong tay hắn, bất luận thế nào, đều phải trừng trị Trần Tiểu Cửu, đánh cho khắc phục khó khăn.
Thạch Đầu Trù tiếp tục đi vào đại sảnh, mới phát hiện Phòng Linh cũng đang ở đó, điều này khiến Thạch Đầu Trù trong lòng chột dạ: Mình vừa mới ngáng chân Phòng Linh! Mật thư tố cáo Phòng Linh kia cũng là mình cử người mang đi, nếu bị y biết được, trong lòng há chẳng phải hận mình tới chết sao?
Nhưng, thấy Phòng Linh không ngờ lại ngồi ở đây trò chuyện vui vẻ với Trần Tiểu Cửu, dáng vẻ thân mật, trong lòng lại cảm thấy tức giận: Nên làm! Ai khiến ngươi có quan hệ thân quen với Trần Tiểu Cửu chứ? Đây rõ ràng là tự tìm đường chết, oán trách được ai?
Thạch Đầu Trù giả trang vẻ mặt tươi cười như hoa, chào hỏi Trần Tiểu Cửu, Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử, Hoa Như Ngọc, cuối cùng mới ngoài cười nhưng trong không cười nói với Phòng Linh:
- Phòng tiên sinh, ông cũng ở đây à? ồ…ta suýt nữa quên mất, ông và Trần đại nhân là bạn tốt.
Phòng Linh nhíu mày, bạn bè cái cứt! Nếu không phải vì tiểu Vương gia, ta có thể làm bạn với Trần Tiểu Cửu sao?
Thấy dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa của Thạch Đầu Trù, cũng biết y về dịch quán, nhất định sẽ mật báo với tiểu Vương gia, sự trong sạch của mình, cuối cùng vẫn không rửa được.
Trần Tiểu Cửu đáng chết này, thật là hại người quá đáng mà.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu vô cùng hận Thạch Đầu Trù, đương nhiên sẽ không thân thiện với y, chỉ vào cái ghế gấp Tạp Ba vừa mới ngồi qua nói với Thạch Đầu Trù:
- Thạch công tử, nhất định không được khách khí, mau ngồi đi.
Thạch Đầu Trù ngoái đầu nhìn chiếc ghế gấp trái, suýt nữa ngây người ở đó, đỏ mặt : ta xong rồi, con bà nó chứ. Phòng Linh hắn ngồi ở vị trí chủ vị, Thạch Đầu Trù ta lại ngồi trên cái ghế con này, đều là tham nghị, sao có thể đối xử chênh lệch như vậy?
- Làm sao ? Thạch công tử không muốn ngồi? Cảm thấy oan ức?
Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Vừa rồi Tả Hiền Vương Tạp Ba đã ngồi trên chiếc ghế này, lẽ nào mông của Thạch công tử còn quý giá hơn Tạp Ba sao?
Thạch Đầu Trù nghe vậy, liền ngẩn người.