Hỗ Tam Nương một thân sắc phục đen dài, trong đôi mắt quyến rũ lộ ra sư bướng bỉnh linh động, lôi cánh tay của Trần Tiểu Cửu, rất nhanh bất ngờ tập kích, dưới ánh trăng mờ ảo, thân pháp hai người thoăn thoắt, giống như hai tinh linh trong đêm đen, bay qua đỉnh một ngọn núi, hướng về phía sâu cánh rừng bên phải mà chạy tới.
- Tiểu Cửu, Yến song phi của ngươi, quả nhiên luyện không tồi. Chỉ có điều một đêm như vậy, đã nắm giữ được thông thạo các kỹ năng như vậy…
- Mẹ nuôi, con so với người còn kém xa lắm!
Trần Tiểu Cửu đảo mắt, thân hình đột nhiên dừng lại một chút, vội vàng kéo bàn tay bé nhỏ của Hỗ Tam Nương, lo lắng nói:
- Mẹ nuôi chậm một chút. Tiểu Cửu không theo kịp bước chân người…
- Bại hoại, mẹ nuôi còn không biết tâm tư của ngươi…
Hỗ Tam Nương hờn dỗi một tiếng, nhưng không nhẫn tâm cự tuyệt tâm tư lả lướt của hắn, bàn tay nhỏ nắm lấy tay hắn, mang theo thân hình thon dài, chạy nhanh hơn.
- Mẹ nuôi, võ công của người thật cao, yến song phi của con phải tu luyện bao nhiêu năm mới có thể đuổi kịp mẹ được?
Trần Tiểu Cửu một câu hai ý nói.
- Trứng thối… ngươi chết tâm đi! Vĩnh viễn… không thể có chuyện đó!
Hỗ Tam Nương một mực từ chối.
Hai người dọc theo con đường chơi đùa, thật sự chìm trong cảm giác lãng mạn của những người yêu nhau, trong vô tình, Trần Tiểu Cửu bị Hỗ Tam nương lôi kéo, đi vào trong một đáy cốc nhỏ được ngọn núi vây quanh, một tòa nhà đá le lói ánh đèn, hiện ra trong tầm mắt của hắn.
- Đó là nơi nào? Ai ở đây?
Trần Tiểu Cửu nghi hoặc hỏi.
- Đây là một căn phòng bí mật, ngươi vào một hồi sẽ biết ai là chủ nhân nơi này!
Hỗ Tam nương kéo Trần Tiểu Cửu vào trong ngôi nhà cỏ rộng hơn mười trượng rồi dừng lại nói:
- Ngàn vạn lần đừng lên tiếng, y thật sự rất thông minh.
Trần Tiểu Cửu thấy vẻ mặt của Hỗ Tam nương trịnh trọng như vậy, vội vàng gật đầu đồng ý!
- Ta mang theo ngươi bay lên nóc nhà, ngươi nhất định nhớ lấy, nhất định phải nhẹ một chút!
Hỗ Tam nương dùng sức ôm thắt lưng của Trần Tiểu Cửu, cơ thể mềm mại đàn hồi không chút kiêng dè kề sát trên vai của hắn.
- Thơm quá…
Trần Tiểu Cửu không khỏi tán thưởng.
- Hư…
Hỗ Tam nương trừng mắt oán trách nhìn hắn, trong mắt lóe qua một tia ngượng ngùng và sung sướng, nàng chạy lấy đà, hai người hơn hai trăm cân tựa như con bướm vàng, không hề lưu lại âm thang trên nóc nhà.
Hỗ Tam nương buông vòng eo của Trần Tiểu Cửu ra, xoay người liền nhấc lên mái ngói trên nhà cỏ. Trần Tiểu Cửu tính cách gan dạ, tay lớn vung lên, tự nhiên đem Hỗ Tam nương ôm chặt vào lòng! Hỗ Tam nương mặc dù không lên tiếng, trừng mắt giận dữ nhìn hắn, miệng thở dốc mãnh liệt, ra hiệu hắn buông bàn tay càn rỡ ra.
Nhưng hắn vẫn bất động, làm theo ý mình, con mắt không nhìn nàng, lộ ra thần sắc thương cảm như vậy.
Tay ngọc của Hỗ Tam nương hung hăng bóp mạnh vào tay của Trần Tiểu Cửu , trong lòng đối với ý đồ được một tấc tiến thêm một tấc của hắn vừa thẹn vừa vội. Trần Tiểu Cửu cố nén đau đớn, không có dấu hiệu buông tay, Hỗ Tam nương thở dài, cười buồn, chẳng giãy dụa nữa! Dưới tín hiệu ngầm của nàng Trần Tiểu Cửu cảm nhận hương thơm ngọt ngào ấm áp và mềm mại lan tỏa khắp cõi lòng.
Hỗ Tam nương nhẹ nhàng khéo léo di chuyển đám cỏ dại, lộ ra lớp ngói xanh bên trong. Nàng vận khởi nội tức, thật cẩn thận, từ tốn đem miếng ngói mở ra, một ngọn đèn mỏng manh từ lỗ hổng tỏa ra ngoài. Bàn tay nhỏ bé của nàng chỉ vào ánh sáng đó, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu tò mò, thăm dò xuống dưới, không khỏi kinh hãi thất sắc.
Trong phòng mười mấy người tụ tập, một đám người trầm mặc không nói, không khí vô cùng nặng nề! Mà gấu chó Tư Đồ Bá cường tráng , thân cao ngựa lớn, cũng đang ở trong đó.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Hỗ Tam nướng, trong đôi mắt lộ ra thần sắc khó hiểu, chợt nghe trong phòng một người cuối cùng không kìm nổi áp lực của lửa giận, điên cuồng gào rít lên, hắn không cần nghe kỹ cũng nhận ra kẻ đang gào rít đó là ai, chính là Diều Hâu, tâm phúc của Tư Đồ Bá.
- Đồ rác rưởi, tên Trần Tiểu Cửu chó má này, rốt cuộc từ đâu tới đây chứ? Không ngờ dám ở đây đối nghịch với Nhị đương gia! Không chỉ giúp La Đồng chia thoát khỏi tội trạng, còn đấu rượu trước mặt mọi người, khiến Nhị đương gia phải nhục nhã, thật sự tức chết ta…
- Hắn có phải do La Đồng kia lén lút mời đến hay không, chuyên tâm khiến Nhị đương gia khó xử như vậy? Bằng không như thế nào lại chiếm được tiên cơ như thế? Tửu lượng của Nhị đương gia không người nào địch nổi, tên Trần Tiểu Cửu này lại có thể thắng được người. Trong này nhất định có huyền cơ!
- Hơn nữa Đại đương gia đối với hắn một mực bảo vệ, nói không chừng Đại đương gia tâm xuân tràn ý, đối với tên rác rưởi này cũng có tình ý chi đây!
Mười mấy tâm phúc của Tư Đồ Bá không ngừng oán thán giúp y bày mưu tính kế, Hỗ Tam nương nghe vậy, bị Trần Tiểu Cửu nắm chặt tay nhỏ, không kìm nổi chút cảm xúc trong lòng, trên gương mặt lại lộ ra thần sắc thống khổ.
Tư Đồ Bá nghe mọi người khắc khẩu, trong lòng càng giận. Nhất là nghe Hoa Như Ngọc có tình ý với tiểu tử thối đó, khối lực sát thương càng tăng thêm mười phần, trong lòng đau xót, đứng dậy. Một tiếng "bốp", một quyền đánh vào tường đá, hai ánh mắt tựa như hai quả cầu phun trào lửa giận, sau quả đấm thép, trên tường đá để lại một vết hằn thật sâu!
Đám tâm phúc thấy Tư Đồ Bá giận nổi gió bão, cũng không dám nói loạn chuyện gì.
Diều Hâu nhìn vẻ mặt phẫn hận của Tư Đồ Bá, lại khẽ giọng nhắc nhở:
- Hỗ Tam nương còn chủ động gặp Trần Tiểu Cửu, trong đó ẩn giấu mưu đồ gì, ta thực không thể đoán ra…
Tư Đồ Bá lửa giận vừa trút, khí thế uy nghiêm nói:
- Sợ cái gì? Từ nay trở đi ta cùng hắn đợi ngày tỉ thí trên võ trường, ta ra tay nặng một chút, đem hắn đánh chết tại chỗ, không phải đã báo được đại thù sao? Hắn đã ký giấy sinh tử với ta, Đại đương gia, còn có tên La Đồng chó má đó, cũng nói không được gì nữa, cho dù Hỗ Tam nương có năng lực, lẽ nào đem hắn cứu sống lại được sao?
Đám tâm phúc nghe được những lời như vậy, sắc mặt hoan hỷ đều gật đầu vui sướng!
Diều Hâu trầm mặt không nói, cân nhắc nửa ngày mới nói:
- Nhị đương gia, buổi luận võ này người vẫn nên cẩn thận một chút…
Tư Đồ Bá nghe vậy, tức giận ngập trời nói:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi không nghĩ rằng ta không đánh lại hắn chứ? Ta một thân tập luyện công phu Thập Tam Thái Bảo hoành, đao thương bất nhập, nước nửa bất xâm, lẽ nào sợ một tên nhóc tiểu tử như hắn sao? Hừ… ngoại trừ Hỗ Tam nương, ta còn sợ người nào chứ? Ngay cả Đại đương gia, cũng không thấy được công phu lợi hại của ta!
Diều Hâu liên tục xua tay, nước mắt rơi loạn vội vàng nói:
- Nhị đương gia, ta không có ý này, Trần Tiểu Cửu này nếu luận về võ công, sao có thể so sánh với người chứ. Nhưng người có nghĩ hay không, tên tiểu tử này biết rõ mạnh mà không sợ, đánh không lại, vì sao còn cố tình liều lĩnh đấu võ với người, còn hăng hái lập giấy sinh tử đó?
Diều Hâu, quả thực là một quân sư không tồi, có được suy nghĩ như vậy, đáng tiếc không đi cùng đường với ta. Trần Tiểu Cửu không phải không có chút tiếc hận trong đó.
Tư Đồ Bá nghe xong, vẻ mặt ngẩn ra, không khỏi có chút sở ngộ.
Diều Hâu thấy thế, hắng giọng tiếp tục nói:
- Nhị đương gia, người nghĩ xem, Trần Tiểu Cửu này tuy rằng thoạt nhìn võ công suy nhược, nhưng mỗi việc làm đều lộ ra chút quỷ dị, có thể đem nhị đệ Tư Đồ Hùng của ngài đánh bại, đủ nói rõ võ công của hắn không phải loại tầm thường. Hơn nữa, sau khi hắn uống rươu, vả lại toàn bộ hơi rượu đều bị hắn ném ra ngoài. Điều này cũng chứng minh hắn không đơn giản như vẻ bề ngoài chúng ta nhìn thấy! Nói không chừng, hắn chính là chân nhân bất lộ tướng, cùng La Đồng kia liên hợp lại , chờ đánh cho ngài một đòn trí mạng…
Đám tâm phúc nghe xong những phân tích của Diều Hâu, liên tục gật đầu, nếu quả thật như vậy, Nhị đương gia dĩ nhiên nằm trong kế hoạch lớn của Trần Tiểu Cửu.
Tư Đồ Bá cau mày , suy sụp ngồi xuống, bàn tay to đột nhiên vỗ lên chiếc ghế, thở dài:
- Diều Hâu, theo ý của ngươi, giờ nên làm thế nào?
Tất cả đám nam nhân ở đây ánh mắt đồng loạt hướng về phía Diều Hâu chờ đợi!
Diều Hâu hiểu được, trong đôi mắt lộ ra ánh nhìn độc ác nói:
- Trong tay ta có một loại thuốc, chính là "độc hoàng" thất tán từ lâu, không có ý định lấy ra dùng. Nó không màu không mùi, cho vào nước lập tức tan ra. Đến gần ngày đấu võ, lúc uống rượu tế sơn thần, ta tìm người lén cho thuốc này để hắn uống. Tiểu tử thối này uống vào rồi, đảm bảo chân khí tiêu hao, đa đoan quỷ dị, còn có thể làm được việc gì nữa chứ?
- Không ngờ ngươi có thể có được loại độc dược "độc hoàng" này. Ha ha... Thật sự tốt... Thật sư tốt!
Tư Đồ Bá vung tay cười lớn:
- Nếu kế hoạch này thành công, ta sẽ thưởng lớn!
Diều Hâu nghe vậy, đầu mày đuôi mắt đều lộ ý hoan hỷ.
Tư Đồ Bá hăng hái lắc đầu nói:
- Ta cuối cùng cũng cảm thấy Trần Tiểu Cửu có nhiều chỗ quỷ dị, chỉ e một chiêu này, không hàng phục nổi hắn.
Diều Hâu đảo mắt, vẻ mặt thâm hiểm nói:
- Nhị đương gia, ta còn kế này…
- Mau nói…
Tư Đồ Bá mừng rỡ nói.
Diều Hâu khẽ đảo mắt, chậm rãi nói:
- Trong thành Hàng Châu gần đây có rất nhiều võ sĩ và kỹ nữ nước Uy, nhưng ta không thể dùng! Tuy nhiên đám kỹ nữ này không phải người thường, các nàng không chỉ xinh đẹp, còn có thân phận bí ẩn, võ công kỳ bí, còn có những người là bà đồng rất cao minh. Nếu có thể tìm được một kỹ nữ thần kỳ như vậy tới tương trợ, tất nhiên có thể chế ngự được Trần Tiểu Cửu dễ như trở bàn tay…
Tư Đồ Bá con mắt mở trừng trừng nhìn gã, nghiêng người về phía trước hỏi:
- Ngươi có thể tìm được sao?
Diêu Hầu trầm ngâm cười ẩn ý nói:
- Thật vừa hợp ta mới quen được một người…
Tư Đồ Bá hừ lạnh một tiếng nói:
- Diều Hâu, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi. Ngày mai ngươi hãy xuống nui, tìm kỹ nữ thần bí đó lên núi cho ta. Ta muốn mượn sức mạnh của bà đồng này nhằm đảm bảo không xảy ra sai sót gì trong lúc giết chết Trần Tiểu Cửu ở trên võ đài. Đến lúc đó, Đại đương gia không ngoan ngoãn theo ta phỏng có được chăng...