Trần Tiểu Cửu vốn cho rằng bức thư tới từ kinh thànhnày phần nhiều là thư chia vui mà Diệp Ngâm Phong gửi tới, hoặc là bức thư hỏi thăm của Trương Nhất Châm, hoặc cũng có thể là bức thư tình mong nhớ của Tiểu Thư Đồng.
Nhưng ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, hắn liền biết là mình đoán sai.
Đôi mắt Tiểu Cửu nhìn xuống, liền thấy phía dưới đề tặng ba chữ “ Lý Nhạc Thanh”.
Trong chốc lát, cái bĩu môi của Lý Nhạc Thanh, dáng vẻ nhẹ nhàng khẽ nhíu mi của nàng, lại một lần nữa xâm nhập vào đầu óc Trần Tiểu Cửu, người con gái này của Lý lão gia, thật lòng có sức hấp dẫn vô cùng, hoàn toàn tương phản với Lý Phách Thiên.
Thấy mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt do dự, tay Trần Tiểu Cửu tăng thêm lực, một bức thư tỏa hương bốn phía, bỗng chốc tan thành một đống giấy vụn.
Đan Nhi bĩu môi khinh thường, sẵng giọng:
- Lại là con hồ ly nào viết thư tình cho ngươi vậy? Ngươi thật tệ, muốn hủy diệt chứng cứ sao?
Cái này… cũng có thể coi là thư tình sao?
Trần Tiểu Cửu cười rất bất đắc dĩ, hỏi Trư Ngộ Năng:
- Xử lý Lý gia thế nào, Chu gia mới là người có quyền phát ngôn nhất, ta muốn nghe xem cách nghĩ của Ngộ Năng thế nào.
Trư Ngộ Năng liếc nhìn Chu Mỵ Nhi, mới buồn bã nói:
- Lý gia đã như tên mạnh hết đà, chỉ cần chúng ta hơi dùng sức, bức tường thành của Lý gia sẽ hoàn toàn sụp đổ! Trước đây đó đương nhiên là một việc rất đáng vui mừng. Nhưng…Nhưng ta có lúc lại cảm thấy Lý gia chính là đại ân nhân của Chu gia chúng ta…
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của đám người Phan Tường, Chu Bình, Trư Ngộ Năng mới thở dài nói:
- Nếu không có Lý gia, có lẽ ta vẫn cứ đần độn sống qua ngày, Mỵ Nhi vẫn phải vất vả gánh vác đại cục trên vai, còn việc kinh doanh của Chu gia vẫn cứ đơn điệu bước từng bước như thế, và sự nội loạn trong nhà Chu Bình thúc bối còn lâu mới có thể tiêu tan.
- Chính là vì có con cá Lý gia này, mới khiến cho chúng ta hoàn toàn tỉnh ngộ, mới khiến Chu gia trời đưa đất đẩy giải quyết nội chiến nhiều năm, cũng mới khiến Chu gia dưới sự giúp đỡ của Tiểu Cửu thoát nạn, nghênh đón một ngày mới tươi sáng.
- Cho nên, nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, thì Lý gia tuy là đối thủ bên ngoài, nhưng cũng lại là ẩn giấu là một người bạn bên trong.
Trư Ngộ Năng nhìn quét qua mọi người một lượt:
- Trong quá trình phát triển sau này của Chu gia, nếu không bảo thủ, thì vẫn cần một người bạn như vậy, để khích lệ tinh thần và để phấn đấu.
Lời này nghe thì có vẻ rất chua xót, Tuệ Nương, Mỵ Nhi, Song Nhi, căn bản không hiểu được sự ảo diệu bên trong đó.
Chỉ có một đại thương gia chân chính, khôn khéo như huynh đệ Phan thị,một kẻ ruột để ngoài da như Phương Văn Sơn vàng ngọc, một tên giảo hoạt như Chung Bân mới có thể hiểu được bản chất bên trong đó.
- Hay! Nói rất hay!
Trần Tiểu Cửu vô cùng cảm khái, đứng lên vỗ tay, huynh đệ Phan thị, Chung Bân, Phương Văn Sơn cũng lần lượt vỗ tay.
Chu Bình mang nụ cười tán dương trên mặt, trong lòng không phản đối: Giả bộ người tốt gì chứ? Ngươi tưởng là ngươi cao thượng lắm sao?
Nhưng thấy Trần Tiểu Cửu nhìn mình với nụ cười nghiêm nghị, bàn tay ông ta vỗ càng thêm mạnh hơn nhiều.
Mọi người đều hiểu, đả kích vào hành tung của Lý gia, lúc đó lại đánh một dấu chấm hỏi không hoàn mỹ. Cái ngân hàng khiến người ta thèm chảy nước miếng kia lại giữ lại cho Lý gia một ngọn cỏ cuối cùng để dưỡng khí.
Căn cơ của Lý gia vẫn còn đó, chỉ cần không động tới Trần Tiểu Cửu, không động tới Chu gia, Lý lão gia vẫn có cơ hội để tái xuất.
Khi Trư Ngộ Năng có thể sắp xếp một buổi đại yến tiệc, vào thời khắc chúc mừng thắng lợi, trong đôi mắt già nua của lão, còn chảy ra dòng nước mắt đầy chua xót.
Còn đứa con trai Lý Phách Thiên mà lão hằng yêu thương kia, lại đang trong Hà Hoa Lầu, ôm mỹ nữ, ca hát mua vui với đám người Thạch Đầu Trù và Tôn Kiến.
Cho dù Trần Tiểu Cửu có tìm cho mình một lý do để tha cho Lý gia, nhưng không có nghĩa là Lý lão gia có thể có ngày tươi sáng trở lại.
Tường đổ mọi người còn cố đẩy thêm
Đây là chân lý không thể thay đổi.
Tên Lý Phách Thiên bị Thạch Đầu Trù chút cho say mèm, luôn coi Thạch Đầu Trù, Tôn Kiến là tri kỷ, nên không ngờ đã đem việc ngân hàng Lý thị trở thành một tòa thành trống nói cho Thạch Đầu Trù và Tôn Kiến nghe.
Mà cảnh tượng hoang đường này, cái lá chắn cuối cùng này của Lý gia, đang hiện ra trước mặt hai người.
Thạch Đầu Trù, Tôn Kiến ngây người, trong mắt lộ ra sự tham lam.
Nhìn Lý Phách Thiên say mèm, tựa như đang nhìn thấy một mỹ nữ cực phẩm, mà y phục của người mỹ nữ này đã bị xé rách hết, chỉ còn sót lại một bộ nội y đầy gợi cảm.
Chỉ cần mình duỗi tay ra, xé nốt bộ nội y đó, liền có thể thưởng thức cơ thịt trắng nõn và hai cặp vú mượt mà khiến người ta chảy nước miếng kia.
Hai người Thạch Đầu Trù, Tôn Kiến đều là hạng người âm hiểm, không có bất cứ lý do gì để tha cho người đẹp mê người này, ánh mắt tham lam của hai người đã đặt sẵn trên người đẹp này đầy đáng khinh, liền bị một kết cục thảo phạt vô tình.
Ngày hôm sau, khi Trư Ngộ Năng, Chu Bình, huynh đệ Phan thị, Phương Văn Sơn đang ngồi trong cửa hàng ở Thành Tây của Chu gia, để thương nghị một số sự phân chia ích lợi.
Thì Thạch Đầu Trù lại lấy ra một trăm vạn lượng ngân phiều từ chỗ Tôn Kiến, đi tới ngân hàng Lý thị, đập lên trên bàn! Vương Văn Nguyên vẫn trung thành với Lý lão gia không ngờ tới họa trời giáng này, liền hốt hoảng mà ngất đi, đái ướt sũng quần.
Lý lão gia nghe thấy cái tin xấu này, híp mắt, trầm mặc, mới lấy ra bức thư Lý Nhạc Thanh viết cho lão, xem đi xem lại.
Rất lâu sau, mới thở dài, buồn bã nói:
- Con gái ngoan ơi là con gái ngoan của ta, con sẽ không thể ngờ được? Trần Tiểu Cửu nể mặt con mà tha cho ta, nhưng cơ nghiệp của Lý gia, cuối cùng cũng không thể bảo toàn.
- Con gái ngoan, ta nên hận Thạch Đầu Trù tới tận xương tận tủy, hay là nên đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu đệ đệ của con đây? Ôi, trời diệt ta rồi, không thể sống được nữa…
Thạch Đầu Trù mới không thèm để ý tới tiếng thở dài của Lý lão gia.
Thấy Lý gia quả thật không rút bạc ra được, Thạch Đầu Trù một mặt vừa tung tin ngân hàng Lý thị trống rỗng ra ngoài, một mặt lại đem cái tin này, nhanh chóng đưa tin tới cha nuôi là Tào công công, còn thông tin tới tri phủ đại nhân Chung Bân và Phủ doãn đại nhân Tôn Khoa.
Những dân chúng nghe được cái tin này, liền giật mình kinh hãi! Theo họ thì, bạc trong ngân hàng Lý thị, chính là những đồng tiền mà họ vất vả tích góp lại được, mỗi một đồng đều là mồ hôi nước mắt của họ.
Giả sử ngân hàng Lý thị có sập, những đồng tiền mà họ vất vả kiếm được chẳng phải là sẽ trôi theo dòng nước sao?
Phàm là những tiểu thương, tiểu địa chủ, tiểu lưu manh có liên quan thân thiết, lần lượt đều tới ngân hàng Lý thị đông như nêm cối, có người thậm chí còn muốn xông thẳng vào, hỏi Lý lão gia cho rõ.
Còn Tào công công, Chung Bân, Tôn Khoa cũng đi tới đúng lúc.
Tào công công, Tôn Khoa kỳ thật sớm đã biết tin tức, nhưng vì bao che cho Trần Tiểu Cửu, làm thương tổn tâm tư áy náy mấy lần của Thạch Đầu Trù, Tào công công cuối cùng quyết định, với trọng trách của cha nuôi, phải giúp Thạch Đầu Trù tìm ra một việc kinh doanh lớn.
Còn Lý gia tuy có quan hệ tốt với Tôn Khoa, nhưng lúc này Lý gia không có chút tác dụng gì với Tôn Khoa, dựa vào cá tính của Tôn Khoa, đương nhiên muốn lên thì mới đi hai chân, huống hồ trong việc này, Tôn Kiến cũng đã nhận được không ít ưu đãi.
Chu Bình thật ra là người đầu tiên biết tin ngân hàng Lý thị bị sụp đổ, Trần Tiểu Cửu không hề phủ nhận ý tứ của Lý gia, ẩn giấu bên trong lý do quan trọng nhất, chính là chiến tích nghiệp lớn của Chung Bân.
Vì một khi ngân hàng Lý thị xuất hiện vấn đề, thì dân chúng Hàng Châu sẽ bị khủng hoảng, có lẽ sẽ dẫn tới tai họa, điều này đối với chiến tích của Chung Bân mà nói, không nghi ngờ gì là một nét bút hỏng lớn nhất.
Cho nên, Trần Tiểu Cửu không làm như vậy, Chung Bân đa mưu túc trí đương nhiên sẽ nhận lấy ân tình của Tiểu Cửu, vô cùng hài lòng.
Nhưng Thạch Đầu Trù đưa ra cái tổ hợp quyền vô cùng xinh đẹp kia, liền khiến Chung Bân lâm vào hoàn cảnh khó khăn, chẳng lẽ mình bằng này rồi, lại rơi vào cảnh phải chịu đựng những lời dàm tiếu thế này sao?
Thấy Thạch Đầu Trù lấy ra một trăm tờ ngân phiếu, trên mặt lại lộ ra nụ cười âm hiểm, Chung Bân không khỏi thất vọng tột độ, còn Tôn Khoa thì nở ra nụ cười đắc ý, cũng khiến Chung Bân hận tới cắn răng kèn kẹt.
Chung Việt đương nhiên nhìn thấy cái khó của Chung Bân, liền nhanh như chớp chạy tới Chu gia.
Đám người Trần Tiểu Cửu đang tiến hành đại hội, Chung Việt hốt hoảng chạy vào, nói ra ngọn nguồn sự tình, khiến mọi người đều nhảy dựng lên, ngay đến Trần Tiểu Cửu cũng phải thay đổi sắc mặt.
Thạch Đầu Trù, Tôn gia cuối cùng mới chính là hai con sói lớn ẩn giấu bên trong, Lý gia lại không phải là con mồi mà các ngươi bắt được, các ngươi dựa vào cái gì mà chia phần.
Trần Tiểu Cửu luôn xem Thạch Đầu Trù là đối thủ lớn nhất của mình, nghĩ, một khi Thạch Đầu Trù có được ngân hàng, dành được “ quyền khống chế bầu trời”, vậy thì mình phải chế phục y thế nào?
Không được!
Về công về tư, đều tuyệt đối không thể để tên Thạch Đầu Trù thối đó kiêu ngạo.
Trần Tiểu Cửu cùng mọi người lại biến diễn biến cuộc họp thành một buổi họp cứu viện, thương lượng làm sao để tiến công ngăn chặn Thạch gia.
Mà trong những người này, Chu gia là dòng chính của Trần Tiểu Cửu, đương nhiên nghe theo ý kiến của Trần Tiểu Cửu, Phương Văn Sơn coi Tiểu Cửu là thần tượng, những lời Trần Tiểu Cửu nói, Phương Văn Sơn luôn xem như là thánh chỉ.
Còn huynh đệ Phan thị vốn luôn coi Thạch Đầu Trù là kẻ thù không đội trời chung, chỉ cần phàm là những việc gây khó dễ cho Thạch Đầu Trù, huynh đệ Phan thị sẽ liền bụng làm dạ chịu cùng xông lên phía trước.
Cuối cùng, những người này bí mật thương lượng với nhau, chỉ thương lượng ra được một con đường, đó là mọi người đều lấy bạc ra, bù đắp vào chỗ trống của ngân hàng Lý thị, tạo ra một thứ cho mọi người, ngân hàng Lý thị vẫn giả tưởng là phồn vinh như cũ.
Vậy thì quỷ kế của Thạch Đầu Trù không phải là đã được giải quyết một cách dễ dàng sao?
Đương nhiên, điều này cũng cần sự phối hợp của Lý lão gia, nếu Lý lão gia cứ giương cổ chờ chết như vậy, thì tất cả mọi người đều không cứu nổi lão nữa! Mà người thích hợp nhất có thể lộ diện để xử lý việc này, người có thể khiến Lý lão gia tin tưởng nhất, chính là huynh đệ Phan thị.
Bởi vì Lý lão gia hiểu rõ thù hận giữa Phan gia và Thạch gia, thì mới có thể tin tưởng sự “cứu cánh” của huynh đệ Phan thị.
Lý lão gia không ngờ Phan Tường có thể xuất hiện trong phủ đệ của mình, nhìn vị công tử như cây ngọc đón gió ngay trước mắt, Lý lão gia càng nảy sinh sự căm hận với mình.
- Ngươi tới đây làm gì? Tới để cười nhạo ta sao?
Lý lão gia suy sụp nói.
Phan Tường nói:
- Ta tới để cứu Lý lão gia, ông cũng biết, sự thù hận giữa ta và Thạch Đầu Trù là không đội trời chung, nếu ông tin ta, ta có thể chỉ ra một con đường sáng để giúp ông.
Thấy ánh mắt nghi ngại của Lý lão gia, Phan Tường liền đem tiền mà mình rút ra từ ngân hàng, còn nói thẳng ra kế hoạch mua bán nhà vay nợ của mình với Lý lão gia.
Lý lão gia trầm mặc rất lâu, buồn bã nói:
- Kế hay, thật là kế hay! Nhưng, đây là ngươi nghĩ ra sao?
Lý lão gia híp mắt, bất đắc dĩ cười nói:
- Theo ta đoán, đây là chủ ý của Trần Tiểu Cửu?