- Sao ngươi biết Ma Vương?
Y Đằng Tuyết Tử trừng mắt nhìn đôi mắt đầy tiếu ý của Trần Tiểu Cửu, bỗng nhiên tỉnh ngộ, bàn tay ngọc bỗng nhiên đánh hắn, giận dữ nói:
- Hoá ra, ngày ấy ở Hà Hoa lầu ngươi vốn không e ngại tiếng đàn của ta, ngươi cũng không ngất xỉu, mà giả chết !
Trần Tiểu Cửu không nghĩ lại nói hớ, trong lòng âm thầm kêu khổ, ngượng ngùng cười nói:
- Ngày ấy đầu óc ta không tỉnh táo, mơ hồ nghe được, không thể cân nhắc.
- Thật sự?
Y Đằng Tuyết Tử liên tục truy hỏi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cổ tay của hắn, bĩu môi nói:
- Nếu ta tin ngươi, chính là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ.
Trần Tiểu Cửu nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của nàng, âm thầm đề khí, phòng bị tốt, nói:
- Đương nhiên là thật, ta chỉ là một phàm phu tục tử làm sao có bản lĩnh lớn như vậy?
Y Đằng Tuyết Tử hừ một tiếng:
- Ở bến tàu này có mấy vạn người bị đùa giỡn trong lòng bàn tay. Có người buôn bán nhỏ, có quan lớn quan to, có dòng dõi thư hương, nếu ngươi là phàm phu tục tử thì bọn họ là cái gì? Chẳng phải là hèn mọn giống con kiến?
Cô nàng này miệng lưỡi lợi hại, lại chụp cái mũ này lên đầu ta. Đây không phải chuyện đùa, là hợp tác! Hợp tác, ngươi hiểu hay không?
Trần Tiểu Cửu thấy trong mắt nàng lóe ra ánh sao, giả bộ kích động, run rẩy run rẩy nói:
- Nàng... nàng hung như vậy làm gì? Ta... Ta sợ, Tuyết Tử tiểu thư không muốn giết ta diệt khẩu chứ?
Y Đằng Tuyết Tử thấy hắn giả bộ giống như đúc, cả người run lên như là sợ thật vậy, nàng không nhịn được, che miệng cười khanh khách.
Nàng cười quyến rũ như vậy, hơi thở mùi đàn hương từ miệng tỏa ra, phả lên mặt Trần Tiểu Cửu, làm trong lòng Trần Tiểu Cửu ngứa ngáy, như là có con sâu giật mình ngọ ngoạy, vô cùng hấp dẫn người.
Trần Tiểu Cửu nhìn thẳng thừng, tán thưởng:
- Tuyết Tử tiểu thư, nàng đúng là xinh đẹp!
- Xinh đẹp sao? Ngươi là người đầu tiên khen ta xinh đẹp đấy!
Lông mi Y Đằng Tuyết Tử khẽ rung, kiễng mũi chân, thổi một hơi vào tai hắn nói:
- Thôi đi, ta cũng không dọa ngươi , sự tình Ma vương kia ngươi ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, nếu không thì sẽ có họa sát thân, cũng đừng trách ta không nói cho ngươi, ta là muốn tốt cho ngươi thôi.
Ma vương thôi! Hừ hừ...
Trần Tiểu Cửu khinh thường cười một tiếng, liếc mắt một cái lên đài cao, nghển cổ nhìn mấy vạn dân chúng đang trông mong, một rừng đầu người , dần dần có tiếng mắng nổi lên bốn phía, hắn lắc đầu nói:
- Tuyết Tử tiểu thư, nàng nên khẩn trương xuất trướng đi, nói cách khác, chỉ sợ dân chúng bến tàu này vì một Tuyết Tử tiểu thư còn có thể dẫn phát một trận rối loạn đấy!
Y Đằng Tuyết Tử giận dữ đẩy tay Trần Tiểu Cửu ra mắng:
- Ba hoa! Bọn họ tán thưởng thì có lợi gì chứ? Nếu không phải vì ngươi sao ta phải đi lên cho một đám sắc quỷ nhìn chằm chặp? Không nhìn ra ngươi thật tốt bụng đấy, khốn kiếp.
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười cười, xoay người đến sau lưng Y Đằng Tuyết Tử, bàn tay to lớn nâng nàng lên vai, phụ giúp nàng lên lầu, ba hoa nói:
- Tuyết Tử tiểu thư khiến cho Tiểu Cửu thật cảm động, nói không chừng ngày nào đó ta lạc đường quay lại, liền làm sư đệ của nàng đó.
Hắn đỡ Y Đằng Tuyết Tử lên vai, tuy rằng cách một bộ ki-mô-nô vẫn có thể cảm nhận được da thịt mềm mại và trắng mịn, xúc cảm thật thật là tốt, không nhịn được miết miết vài cái.
- Ngươi làm gì đó?
Y Đằng Tuyết Tử run run bả vai, quay lại trừng mắt nhìn Trần Tiểu Cửu, thấy bộ dạnh lúng túng của hắn liền mỉm cười, dẫn Lan Lan, Không Không bước lên đài cao.
Nàng vừa mới lên được bậc thang gỗ, bỗng nhiên cong lưng, bám vào tay vịn lan can, u oán nói với Trần Tiểu Cửu:
- Hôm nay vì ngươi mà ta không còn nhà để về, bị Hà Hoa lầu đuổi đi, ta thật đáng thương. Thiên hạ to lớn nhưng có nơi nào có thể thu nhận ta đây?
Gì?
Đuổi ra khỏi nhà?
Cái cô nàng này, có minh tinh như thế, ông chủ Hà Hoa lầu dù có là ngu ngốc, có là đầu đá cũng không thể tự đào hố chôn mình, chắp tay dâng tặng con gà đẻ trứng vàng này được chứ!
Thật khó hiểu, Thạch Đầu Trù và Tuyết Tử tiểu thư vì một số chuyện mà xảy ra va chạm kịch liệt, mâu thuẫn sao?
Đang lúc hắn suy tư, Y Đằng Tuyết Tử điểm ngón chân, thăm dò Trần Tiểu Cửu, cánh tay non mềm duỗi ra gõ lên trán Trần Tiểu Cửu, gắt:
- Sao ngươi không nói gì? Ý ta vừa nói chẳng lẽ ngươi không hiểu chút nào sao?
Nàng cong thắt lưng, cố gắng với tới Trần Tiểu Cửu, bộ ki-mô-nô rộng thùng thình, khi vươn người ra lại quên túm lấy cổ áo.
Trần Tiểu Cửu nhìn lên Y Đằng Tuyết Tử, vừa vặn có thể nhìn thấu qua cổ áo, nhìn thấy phong cảnh núi non trùng điệp tuyệt đẹp của nàng, nếu là lúc bình thường nàng mặc áo ngực, thì không nhìn được chuyện gì hương diễm kích thích lắm.
Nhưng, hôm nay Y Đằng Tuyết Tử cố tình không mặc một chút gì. Một đôi bạch nhũ như ngọc như tuyết vừa vặn rơi vào mắt Trần Tiểu Cửu, còn vì thân hình mảnh mai như cây mây của Tuyết Tử mà run rẩy như có quy luật, bày ra uy lực thật lớn.
Trần Tiểu Cửu tâm hồn rung động, cổ họng khô khốc, nói không ra lời. Bàn tay to chỉ chỉ vào mảng da thịt chói mắt của Y Đằng Tuyết Tử, miệng khô lưỡi khô nói:
- Nàng... Nàng đừng cám dỗ ta!
- Ta cám dỗ ngươi?
Y Đằng Tuyết Tử nhìn theo ngón tay của Trần Tiểu Cửu, mới phát hiện cảnh xuân lọt ra ngoài, bên trong lại cứ không mặc gì, trụi lủi không hề che, một thân da non thịt mềm, đều bị Trần Tiểu Cửu nhìn đã mắt.
Nàng vội vàng đứng lên, lắc lắc eo nhỏ, xoay người xuống lầu, vọt tới Trần Tiểu Cửu trước mặt, sắc mặt đỏ lên nói:
- Ai cám dỗ ngươi? Ai cám dỗ ngươi? Ngươi chính là cái tên khốn khiếp, mắt kẻ trộm! Có cái tiện nghi gì luôn chiếm ngay lập tức.
Nói xong, cánh tay nhỏ bé không ngừng đánh lên thắt lưng thô của Trần Tiểu Cửu, lần này ra tay thật là thật tâm ác độc, vừa bóp vừa véo, không lưu lại chút đường sống.
Trần Tiểu Cửu vâng vâng dạ dạ lui về phía sau, ngượng ngùng thấp giọng rên rỉ:
- Ruồi nhặng thích bu lòng trắng trứng…
- Ngươi còn nói!
Y Đằng Tuyết Tử nắm thật chặt quần áo, lại luôn cảm thấy ánh mắt Trần Tiểu Cửu như có thể xuyên thấu ki-mô-nô của nàng, nhìn cảnh xuân trắng nõn bên trong. Cái cảm giác kia thực khiến người thẹn thùng.
Nàng đỏ mặt, đuổi đánh Trần Tiểu Cửu, lại nghe thấy tiếng cười tinh quái của Không Không, Lan Lan, nàng sa sầm mặt, ngoái đầu lại hung hăng trừng mắt nói:
- Cười cái gì? Không biết lớn nhỏ, còn không khẩn trương đi lên?
Không Không, Lan Lan dường như rất e ngại Y Đằng Tuyết Tử, không dám cười nữa, vâng dạ đi lên đài.
Thật nhìn không ra, Tuyết Tử tỷ tỷ lại có uy như vậy, thực có phong vận khác thường!
Trần Tiểu Cửu không tránh né trừng phạt của Tuyết Tử nữa, chịu đau nói:
- Nàng thật sự trở mặt với Thạch Đầu Trù thối kia sao? Người này thực không biết tốt xấu, dám bắt nạt Tuyết Tử tỷ tỷ, xem xem ta trút giận giúp nàng thế nào.
Y Đằng Tuyết Tử oán hận liếc hắn một cái:
- Ít giả người tốt đi, còn không vì ngươi?
Sóng mắt nàng lưu chuyển, phong tình khác thường nói
- Tiểu Cửu, ngươi nói ta phải làm gì bây giờ? Hiện giờ không ai cần ta…
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Không ai cần nàng, thì ta cần. Không thì nàng làm trợ lý cho ta, bảo tiêu, nha hoàn, chưởng quầy, đều cho nàng quyết định, tập trung hết quyền lực vào người chẳng phải là tốt?
- Trợ lý? Chính là quản gia sao? Hừ... Tốt cho ngươi quá!
Y Đằng Tuyết Tử hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu ta làm trợ lý làm cho ngươi thật, chỉ sợ ngươi hưởng thụ không nổi.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, trong nụ cười còn có vẻ kiêu ngạo:
- Dù là một công chúa của một quốc gia ta cũng hưởng thụ tốt. Thân phận của nàng chẳng lẽ cao quý hơn công chúa sao?
Y Đằng Tuyết Tử sửng sốt, mày nhíu một chút rồi lại giãn ra, cũng không đùa giỡn bướng bỉnh với Trần Tiểu Cửu nữa, thở dài một hơi:
- Ta không nói để ngươi cười, còn làm cái gì trợ lý, nói không chừng ngày nào đó ngươi sẽ không còn nhìn tới ta nữa.
Trần Tiểu Cửu nhìn diện mạo nhu mì của nàng, trong lòng thấy đáng thương, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng lắc lắc.
- Ta không biết Tuyết Tử tiểu thư có gì khó nói, cũng không biết thân phận chân chính của nàng. Nếu nàng thật sự gặp khó xử mà ta có thể giúp đỡ được, nàng cứ việc tới tìm ta.
- Ngươi nói thật?
Vẻ mặt Y Đằng Tuyết Tử chợt sáng ngời, rút tay ra, nhẹ nhàng phẩy phẩy, dường như muốn phẩy hết hơi thở nam tử mê người kia tan hết, bĩu môi than thở:
- Ngươi thực sẵn lòng động tay chân với người khác, không phải người tốt.
Người tốt? Nàng là người tốt sao? Nàng còn từng giết người đấy, ta cũng không nói được nàng!
Trần Tiểu Cửu ưỡn ngực ngẩng đầu nói:
- Đương nhiên là thật, ta chưa bao giờ nói láo .
- Ta tin ngươi mới là lạ!
Y Đằng Tuyết Tử nghe Trần Tiểu Cửu cam đoan dường như rất vui vẻ, xoay người đi lên thang lầu, cũng không truy cứu chuyện hắn rình coi ngực mình, bỗng nhiên quay lại cười:
- Ngày mai ta liền đi Túy Hương lầu an thân, ngươi giúp ta chu toàn một chút, an bài thật tốt!
Hả?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt không hề bận tâm, trong lòng lại giật thót: chuyện tốt thành đôi! Chuyện tốt thành đôi a...
*************
Y Đằng Tuyết Tử vừa có mặt trên đài cao, dưới đài liền vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, tiếng hò hét ầm ỹ, làm mấy vạn con mắt hấp dẫn về phía đài cao.
Cánh tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng chuyển động, nốt nhạc tao nhã khiến người si mê réo rắt ngân nga, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Không Không, Lan Lan thay đổi bước chân đi lên trước đài, quyến rũ nhảy lên vũ đạo dị tộc sung mãn phong tình. Mỗi một động tác đều là hút người như vậy, quyến rũ hồn phách khách nhân. Không ít kẻ không kìm lòng nổi chảy nước miếng.
Lễ mừng khai trương này đến bây giờ đã hoàn hảo hoàn toàn. Bất kể là đại quan hay văn nhân mặc khách, hay người buôn bán nhỏ đều chủ động hoặc phải tham dự đại lễ của Trần Tiểu Cửu!
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, đã bị Trần Tiểu Cửu chiếm cứ toàn bộ.
Trần Tiểu Cửu đứng trên một đài cao khác, thưởng thức cảnh tượng quang vinh vạn người triều bái này, không khỏi nhớ tới thời điểm vừa mới xuyên việt đến Đại Yến, sau khi say rượu liền đạo văn của nhà vĩ nhân nào đó!
Hắn giương tay lên, vận khí, tiếng chấn chín châu, nói:
- Aaaaaaaaaaaa
Tiếng lòng này, phải khó khăn lắm mới nói ra được!
Đám nòng cốt là quân đoàn Anh Mộc đứng sau hắn cũng bị hăng hái của Trần Tiểu Cửu lây nhiễm, tóc đỏ phơi phới, dẫn mọi người vung tay hô lớn:
- Quan ải khoan nói thực như sắt, mà nay cất bước làm lại một lần nữa…
Tiếng hô lại vang lên, chấn động Cửu tiêu, truyền ra ngoài xa.
**********
Lúc này, Long Đại đang cầm một vò rượu đứng ở đầu thuyền, cô đơn tịch mịch nhìn cảnh ồn ào náo nhiệt bên phía Trần Tiểu Cửu.
Nghe tiếng tuyên truyền ầm ỹ kia, y như rơi vào hầm băng, toàn thân run rẩy, trái tim như đông cứng, không còn chút kích động như trước nữa.
Y suy sụp ngồi dưới đất, chính mắt trông thấy một thuộc hạ cầm thương, hung ác đuổi giết một con chuột nước.
Con chuột nước kia hoảng loạn chọn đường chạy, tán loạn xung quanh nhưng chung quy vẫn không thoát được vận rủi, bị trường thương xuyên thủng bụng, máu tươi trào ra, không con giãy dụa.
Long Đại dù ý chí sắt đá đột nhiên lại nghĩ: y có một dự cảm, đó là kết cục của con chuột nước đó cũng chính là kết cục của mình.