Sâu trong nội tâm hắn, tuy rằng xuất thân của hắn với bạch y công tử là một trời một vực, nhưng từ trong xương lại có chỗ giống nhau. Giống nhau ở tà ác, ở trí tuệ, xuất kỳ bất ý nhưng một lòng chân thành. Giữa hai người có điểm khác đó chính là hắn so với bạch y công tử càng trí tuệ hơn chút, mà bạch y công tử so với hắn làm việc càng tà ác thêm chút.
Một người thân đầy tà khí, một người trí tuệ hơn người!
Cho nên, bạch y công tử sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn một đá ném hai chim, tiêu diệt luôn cả đám trộm cướp này. Mà, Trần Tiểu Cửu cũng sẽ hiểu thấu mục đích thực sự đằng sau suy tính của bạch y công tử.
Gương mặt lạnh như băng của Viên Tử Trình lần đầu tiên đỏ ửng lên, ngượng ngùng nói:
- Bọn họ dù sao cũng là sơn tặc, làm hại dân chúng, diệt trừ tận gốc là trừ hại cho dân.
- Chỉ sợ là giết người bịt miệng ấy chứ!
Trần Tiểu Cửu vỗ tay nói:
- Chỉ cần toàn quân Hỗ gia trại bị diệt, thì không có bất luận một người nào có thể truyền ra nguyên nhân đích thực mà năm nghìn đại quân Huyền Vũ doanh bỏ mình, lúc báo lại triều đình cũng chỉ cần nói lưỡng bại câu thương không người sống sót, liền có thể thoải mái mà che dấu chân tướng. Chậc chậc, ý tưởng của công tử tất nhiên là như vậy, thằng nhãi này vẫn ác độc như vậy!
Viên Tử Trình do dự nói:
- Không bằng như vậy, công tử lại nhường một bước, sẽ lưu lại thổ phỉ đầu lĩnh Hỗ gia trại cho ngươi, còn lại một mực không lưu người sống!
Trần Tiểu Cửu nói như đinh đóng cột:
- Việc này tuyệt đối không thể. Không nói gạt ngươi, thổ phỉ đầu lĩnh kia là lão bà của ta, ta không có khả năng hủy hoại chính cơ nghiệp của mình chỉ trong chốc lát. Hơn nữa, khi ta nghèo túng, Hỗ gia trại còn từng đã cứu mạng ta, đại ân như thế ta có thể nào lấy oán trả ơn?
Trần Tiểu Cửu nói, trong lòng lại yên lặng thêm ba chữ: “Hỗ Tam nương ”.
Viên Tử Trình lạnh lùng nói:
- Trần công tử, tham nhiều không tốt, ngươi chớ quên tiểu thư đồng.
- Trần Tiểu Cửu cưới lão bà, càng nhiều càng tốt, Tử Trình đừng lo!
Trần Tiểu Cửu lại thần bí nói.
- Hơn nữa, cho dù trừ đi ân tình cá nhân, Hỗ gia trại cũng tuyệt không thể giết uổng.
- Vì sao?
Trong đầu Trần Tiểu Cửu hiện ra mặt trống da hổ uy phong, híp mắt cười nói:
- Hỗ gia trại cũng không phải một đám sơn tặc bình thường, sau lưng họ nhất định có một thế lực bí mật, cho nên, một khi giết hế, chỉ sợ ngày sau hối tiếc không kịp!
Viên Tử Trình nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, trong đôi mắt không lộ ra nhiều thất vọng.
Gã thở dài nói:
- Ngươi và Thiếu chủ quả nhiên là có chỗ giống nhau! Thiếu chủ từng nói với ta, nếu ngươi hiểu thấu sau lưng ngài có dấu sát khí, liền giao tất cả cho ngươi toàn quyền làm chủ, tuyệt không khiến ngươi khó xử. Ngàn quân vạn mã và công danh lợi lộc trong lòng Thiếu chủ đều không quan trọng bằng người bạn như ngươi!
- Tên khỉ con kia quả nhiên nói vậy hả?
Trần Tiểu Cửu sáng ngời hai mắt, hưng phấn khôn kể.
Viên Tử Trình híp mắt, giảo hoạt nói:
-Thiếu chủ còn nói, nếu ngươi dám gọi ngài là con khỉ, liền cho ta xé nát cái miệng của ngươi.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha:
-Tử Trình chuyển lời cho con khỉ kia, cuộc đời này ta nhất định không phụ tình ý của hắn!
- Việc thắt cổ Huyền Vũ doanh ta nhất định có thể thuyết phục đầu lĩnh thổ phỉ kia phối hợp. Đó là lão bà của ta, dám không nghe ta liền hung hăng đánh mông nàng! Ngươi chờ ta ở chỗ này trước, ta đi an bài đại cục, lại phái luôn người dẫn đường dẫn Hắc Y Vệ vào núi, thế nào?
Viên Tử Trình ôm quyền nói:
- Xin chờ tin lành!
…………….
Hoa Như Ngọc đang chọn lựa tử sĩ, sáu trăm hán tử chen lấn lên trước, cãi nhau, sợ không đến lượt mình.
Trần Tiểu Cửu đứng ở dưới đài nhìn nàng bằng con mắt mờ ám.
Hoa Như Ngọc giao trọng trách tuyển người vào tay La Đồng, nhảy xuống đài lôi kéo Trần Tiểu Cửu đi đến nơi yên tĩnh, oán hận nói:
- Khốn kiếp, đã đến lúc này rồi huynh còn có lòng theo ta sao?
???
Trần Tiểu Cửu khó nghĩ được là đã khẩn cấp như thế rồi, mà Hoa Như Ngọc lại còn có thể thoải mái như thế, thật là có phong độ đại tướng thấy biến không loạn!
Hắn lôi kéo cánh tay nhẵn nhụi của Hoa Như Ngọc, si tình nói:
- Hoa muội muội, nàng tin Cửu ca không?
Hoa Như Ngọc nhẹ phẩy mái tóc, thản nhiên nói:
- Ta chỉ nói giỡn với huynh thôi, không phải huynh thật sự muốn đi cùng ta đấy chứ? Chờ đánh xong rồi tùy ý huynh muốn thế nào chẳng được.
- Nàng mau trả lời ta !
Trần Tiểu Cửu yêu thương ôm nàng vào lòng thân thiết.
Hoa Như Ngọc nhẹ nhàng đánh vào lưng hắn, oán hận nói:
- Tiểu quỷ huynh, ta không tin huynh thì còn tin được ai? Cũng đã bị huynh ôm như vậy rồi…
- Vậy thì tốt!
Trần Tiểu Cửu nhanh mồm nhanh miệng, đem chuyện Hắc Y Vệ ra mặt giúp đỡ giải quyết Huyền Vũ doanh nói hết ra, không giữ lại chút nào.
Hoa Như Ngọc kinh ngạc vạn phần.
- Huynh nói Hắc Y Vệ, chẳng phải chính là cự giác cung thủ vạn tiễn cùng bắn vào ngày cướp ngục ấy chăng?
Trần Tiểu Cửu trang trọng gật gật đầu.
Đôi mắt Hoa Như Ngọc trở nên ngưng trọng, suy nghĩ nửa ngày mới nhíu mày nói:
- Việc này nghe qua rất có lợi, có Hắc Y Vệ hỗ trợ thì tiêu diệt Huyền Vũ doanh không phải nói chơi, nhưng…
Nàng nói tới đây, cắn cắn môi, nhìn Trần Tiểu Cửu nói:
- Chỉ sợ mời Phật dễ tiễn Phật khó. Hắc Y Vệ công kích dũng mãnh, có thể thuận tay tiêu diệt Hỗ gia trại hay không?
Trần Tiểu Cửu an ủi nói:
- Hoa muội muội, nàng phải tin tưởng ta, tất cả của nàng đều là của ta, ta sẽ không để thân nhân của mình bị chút thương tổn nào cả!
Hắn dừng một chút, hôn lên cái trán trắng như tuyết của Hoa Như Ngọc, thâm tình nói:
- Hơn nữa, ta còn biết trong lòng nàng có rất nhiều bí mật, có nhiều đắng cay, có nhiều chua xót. Nàng vẫn gạt ta, không cho ta biết, nhưng ta là người thân nhất của nàng, ta sẽ chia sẻ thống khổ cùng nàng, cùng nàng ưu sầu. Đợi nguy cơ lần này qua rồi, Cửu ca có thể nghe tiếng lòng của nàng không?
Hoa Như Ngọc quật cường bĩu môi, bàn tay mềm mại đặt trước ngực Trần Tiểu Cửu, cảm nhận nhịp tim của hắn, nỉ non nói:
- Tiểu quỷ, huynh nói thâm tình như thế làm gì? Ta không nói cho huynh đương nhiên là muốn tốt cho huynh!
- Cũng được, đợi lần này nguy cơ qua đi, ta sẽ kể hết tất cả mọi việc từ đầu đến cuối nói cho huynh, đến lúc đó nếu huynh sợ tới mức chạy trối chết, ta liền một đao làm thịt huynh luôn!
- Nàng không tiếc sao?
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, miệng rộng lại áp vào mặt Hoa Như Ngọc.
- Không chút đứng đắn!
Hoa Như ngọc hung hăng nhéo lưng hắn, giận dữ nói:
- Chuyện này ta liền nghe huynh. Một lúc nữa ta phái ngươi tin cậy dẫn đường cho Hắc Y Vệ vào núi mai phục, sinh tử Hỗ gia trại đều giao vào tay Cửu ca đấy!
- Hoa muội muội, nàng là lão bà của ta, tất nhiên không thể để nàng thất vọng!
Trần Tiểu Cửu và Hoa Như Ngọc thương lượng một lát, rồi hắn mang theo người dẫn đường mà Hoa Như Ngọc chỉ định đi gặp mặt với Viên Tử Trình!
Viên Tử Trình thấy Trần Tiểu Cửu mang theo phỉ đạo đến liền hiểu, kế này tất nhiên đã thành công!
Viên Tử Trình không thèm giải thích, tiến lên một chưởng đem đánh ngất tên dẫn đường kia kẹp trong ngực, nói với Trần Tiểu Cửu:
- Lần này quân địch dốc hết binh lực, đúng năm nghìn người, cực kỳ nguy hiểm, mặc kệ thành công hay thất bại nhất định cũng phải lông tóc vô thương trở về, phải biết Thiếu chủ đang chờ ngươi!
Dừng một chút lại nói:
- Tiểu thư đồng cũng đang chờ ngươi.
Trần Tiểu Cửu hai tay hung hăng vỗ bả vai Viên Tử Trình, hăng hái nói:
- Nhất định còn sống!
Viên Tử Trình ôm quyền, mang theo người dẫn đường phi thân rời đi.
Trần Tiểu Cửu trở lại điểm tướng đài, thấy Hoa Như Ngọc đã tuyển ra năm mươi danh dũng sĩ, mỗi người tài cao chót vót, cả người kình khí, vừa thấy chính là dũng sĩ dũng mãnh không sợ chết!
La Đồng dẫn mấy người khiêng ra một thùng lớn, mở ra vừa thấy tất cả đều là đao tốt làm từ tinh cương, vài trăm thanh. Trần Tiểu Cửu thoáng nhìn chỗ chuôi đao, không ngờ có khắc một chữ "Nam" nho nhỏ, không khỏi ngây người một chút!
Hoa Như Ngọc ưu tiên phân đao tốt cho năm mươi dũng sĩ kia, các hán tử cầm đao tốt nơi tay không tự chủ được sinh ra tự tin phân chia thiên hạ.
La Đồng tay cầm bảo đao, hưng phấn mua may một chút khiến dạ quang lập lòe trắng bạc.
- Quả nhiên là đao tốt, lúc địch nhân xâm nhập nhất định phải giết mấy con chó này nhiều một chút!
Hoa Như Ngọc bình tĩnh nói:
- Tam đương gia, ngươi không thể đi!
- Vì sao?
La Đồng nóng nảy, đôi mắt đỏ bừng.
- Lúc nguy cấp như thế ta sao có thể sợ địch không đánh?
Hoa Như Ngọc nhìn các hán tử, bình tĩnh nói:
- Nếu ngươi đi, vậy việc bày binh bố trận của Hỗ gia trại ai tới chỉ huy? Còn nữa, còn một chuyện quan trọng hơn nữa phải nói cho ngươi!
Hoa Như Ngọc nhỏ giọng nói hết những bố trí cho La Đồng nghe. La Đồng nghe thấy Hắc Y Vệ thì đôi mắt không khỏi hiện lên vẻ do dự.
Trần Tiểu Cửu tiến lên một bước, vỗ bờ vai hắn nói:
- La đại ca, tin tưởng ta.
La Đồng gật đầu chắp tay, dẫn đám đạo phỉ còn lại tiến lên chỗ mai phục.
Hoa Như Ngọc đi lên đài cao, đôi mắt thần sắc nghiêm nghị, tư thế oai hùng hiên ngang, uy phong lẫm liệt nói:
- Sinh làm người tài, chết cũng vì hi sinh oanh liệt! Hỗ gia trại có tiêu diệt Huyền Vũ doanh hay không, đều nằm trong tay chư vị. Lần này tiến đến nguy cơ rất lớn, sống hay chết, thắng hay bại, thực khó đoán trước, các huynh đệ lúc này nếu muốn rời khỏi, còn kịp!
Năm mươi tử sĩ, không một người rời khỏi!
Hoa Như Ngọc lộ ra thần sắc tán thưởng, phất tay nói:
- Các huynh đệ, thực là hảo hán! Xuất phát!
Nàng nhảy xuống đài, dẫn năm mươi hán tử thi triển khinh công lao xuống chân núi.
Trần Tiểu Cửu lặng yên không một tiếng động từ phía sau đi lên.
Hoa Như Ngọc giận dữ đá một cước:
- Khốn kiếp, huynh bị thương chưa khỏi hẳn còn đi theo ta làm gì? Thành thành thật thật ở lại sơn trại cho ta, không cho đi!
Trần Tiểu Cửu không để ý tới oán trách của nàng, mặt dày mày dạn ôm bả vai của nàng, lời nói lộ ra ý quyết tuyệt nói:
- Muốn sống cùng nhau sống, muốn chết cùng nhau chết!
Hoa Như Ngọc nghe vậy, lòng ấm áp, gật gật đầu nói:
- Còn sống, chúng ta làm vợ chồng, chết rồi, chúng ta thành quỷ thê!
Nàng âu yếm tiểu tình lang, thi triển lăng ba vi bộ, cực nhanh xuống núi.