Trong phòng ánh nến quẩn quanh, lóe ra những tia ảm đạm, không gian im ăng, dường như chỉ có tiếng hai người thở dốc.
Từ quan điểm của Trần Tiểu Cửu nhìn lại, Tuệ Nương mê người như vậy, ngượng ngùng, khuôn mặt xinh đẹp bừng đỏ, bộ ngực đầy lực hấp dẫn cao ngất, thướt tha nhiều vẻ, kích thước lưng áo mềm mại, cũng khiến tâm thần người ta say mê.
Bàn tay của Trần Tiểu Cửu lại muốn động, Tuệ Nường dùng sức lắc thân mình, không muốn cho hắn thực hiện được ý đồ, cái miệng nhỏ mê người dùng sức thổi một hơi thơm ngát, đôi môi đỏ mọng mê hoặc, câu hồn đoạt phách.
Thân thể mềm mại uốn éo trên đùi hắn, cặp đùi trắng mịn và bờ mông vểnh cao cọ sát trên đùi hắn, mỗi lần như vậy, dường như đều khơi dậy cỗ tà hỏa ẩn sâu tận đáy lòng của hắn.
Hai tay Tuệ Nương giữ chặt bàn tay loạn động trong quần áo của Trần Tiểu Cửu, trên mặt kéo theo một ráng mây hồng, hai mắt mở to nhìn, môi mọng cong lên:
- Ta là gì của huynh ? Huynh muốn sờ là sờ sao ? Muốn hôn là hôn sao ?
Trong lòng Trần Tiểu Cửu tò mò:
- Nàng là nữ nhân của ta, ta chính là nam nhân của nàng!
- Sao…
Trong đôi mắt của Tuệ Nương bắn ra vầng sáng u oán, con mắt linh chuyển, hung hăng liếc hắn một cái nói:
- Huynh tự đưa tay mà tính xem, huynh đã có bao nhiêu ngày không tới thăm “nữ nhân” của huynh rồi? Thật là người không biết xấu hổ còn dám nói ra.
Trần Tiểu Cửu hơi sửng sốt, ngượng ngùng nói:
- Ta không phải bận..bận sao? Nàng cũng biết, gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, toàn những việc sứt đầu mẻ trán…
Tuệ Nương bịt miệng hắn lại, buồn bã nói:
- Ta biết huynh bận, không nhớ tới ta, nhưng mỗi ngày ta đều rất nhàn rỗi, không có việc gì để làm, trong tâm trí chỉ có hình bóng của huynh , muốn đi thăm huynh , lại sợ ảnh hưởng tới việc của huynh , khiến huynh phiền lòng, mỗi ngày đều nhớ nhung như vậy, thật sự rất khổ tâm…
Khi nói chuyện, trong mắt tràn đầy vẻ ưu tư đáng thương.
- Tuệ Nương!
Trần Tiểu Cửu trong lòng càng thấy hổ thẹn, ánh mắt trong suốt nhìn vẻ u buồn của nàng, dịu dàng cười cười, đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực, hạ giọng nói:
- Là ta không tốt, khiến Tuệ Nương phải một mình cô đơn! Về sau… Ta nhất định phải làm nàng chiếc giường của nàng thật ấm áp.
Bàn tay không thành thật lại muộn loạn động, trong miệng không ngừng ba hoa:
- Đến đây, Cửu ca nhìn Tuệ Nương một chút, xem nàng béo hay gầy?
- Huynh nói bậy bạ gì đó? Ai cần huynh làm ấm giường chứ?
Tuệ Nương liều mạng giữ chặt tay hắn, tức giận nói:
- Nói một câu, ta có thể không cam lòng cho huynh sờ vào ta, huynh nếu không xuất ra chút thành ý, về sau cũng không cho sờ ta, muốn hôn ta, cũng đừng mơ.
Ta ngã!
Cô nàng này thật dũng cảm…
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ nở một nụ cười:
- Vậy nàng rốt cuộc muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn ta ngồi xổm ở góc tường cho nàng hát “phía đông hồng” sao? Hay muốn ném ta trở về?
- Trò đó chơi thế nào ?
Tuệ Nương ngẩn người, căn bản nghe không hiểu ý lộ ra trong mắt Trần Tiểu Cửu, đôi mắt lấp lánh, lóe ra tinh quang, đứng dậy, vỗ tay nói :
- Trần Tiểu Cửu, chúng ta chơi trốn tìm, huynh là quỷ, ta là huynh , được không ?
- Không được! Chúng ta đều lớn như vậy…
Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu đau khổ nói.
Tuệ Nương khẽ nắm eo nhỏ, ngón tay chỉ vào trán Trần Tiểu Cửu, buồn khổ nói:
- Tiểu Cửu thối, huynh rốt cuộc có thành tâm muốn chơi hay không, chơi cùng ta một trò chơi cũng ra sức từ chối, huynh bày ra bộ mặt thối đó cho ai xem?
Trần Tiểu Cửu cười hề hề nói:
- Trò chơi, không có gì tốt, không có ý nghĩa.
- Như thế nào không có ý nghĩa?
Tuệ Nương hướng đôi mắt quyến rũ nhìn Trần Tiểu Cửu, hướng dẫn từng bước nói:
- Ngay tại trong sân này, ta chạy trốn khỏi tầm mắt của huynh , chỉ cần huynh có thể bắt được ta, ta sẽ không giận dữ với huynh
Khi nói chuyện, chiếc eo thon dùng sức cọ vào khuỷnh tay của hắn, âm thanh ẩn chứa phong tình thập phần quyến rũ:
- Hơn nữa, ta cho huynh sờ ta, tùy tiện muốn sao cũng được.
Tùy tiện làm sao cũng được sao?
Trần Tiểu Cửu không khỏi vội vàng đáp ứng, trong lòng vui mừng như muốn nhảy vọt ra.
Ha ha… Ta lúc này đào hoa quá rồi!
Tuệ Nương à Tuệ Nương, nàng tuy rằng trốn khỏi tầm mắt của ta, nhưng ta lại có lỗ tai rất linh mẫn, tiếng bước chân của nàng, tiếng thở dốc của nàng, ta có thể không nhận ra sao?
Trần Tiểu Cửu đang suy nghĩ không có việc gì, nhìn thấy vật gì đó Tuệ Nương cầm trong tay, hy vọng tràn ngập, thoáng chốc hóa hư không!
Trong tay Tuệ Nương không chỉ có miếng vải đen bịt mắt, còn có một khối bông bẹp dí.
Trần Tiểu Cửu cười khổ, vẻ mặt cầu xin:
- Bịt mắt ta cũng được, sao còn muốn lấy bông bịt cả tai ta nữa sao?
Tuệ Nương cười quỷ dị nói:
- Huynh là người tinh ranh, nếu không bịt lỗ tai huynh lại, nói không chừng huynh có thể nghe được âm thanh của ta!
Nói xong, liền bịt kín mắt của hắn, nhét bông vào tai hắn, la lớn:
- Tiểu Cửu, huynh nếu dám làm chút việc xấu, ta nhất quyết không tha cho huynh…
Trần Tiểu Cửu cảm thấy mình thật đầy bụng bi phẫn, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, lần này mình bị biến thành kẻ vừa mù vừa điệc, đầu còn choáng váng khó chịu, đâu có tinh thần chơi trốn tìm với Tuệ Nương?
Đây…đây không phải ức hiếp người quá lắm sao!
Tuệ Nương chạy quanh Trần Tiểu Cửu cẩn thận kiểm tra một chút, đẩy hắn một cái, hô lớn:
- Bắt đầu!
Lặng yên chân bước không một tiếng động, chạy ra ngoài.
Trần Tiểu Cửu tính toàn thật tốt, dựa vào quán tính nhất thời, lập tức nhảy về hướng bên trái, hô lớn:
- Tuệ Nương, ta bắt được nàng rồi…
Chỉ nghe phịch một tiếng.
Hắn lập tức bị va vào cọc gỗ, may mắn nội công của hắn không tồi, đầu có thể mơ màng, nhưng cọc gỗ đó bị hắn đụng phải liền gãy đôi.
Lại nghe tiếng Tuệ Nương quát lớn:
- Tiểu Cửu thối, huynh cẩn thận một chút cho ta, cái cây nhỏ đó ta trồng cực khổ hai năm rồi…
Trần Tiểu Cửu nghe tiếng Tuệ Nương kêu lớn, lập tức đuổi theo, không chỉ vồ vào khoảng không, dưới chân lại đạp phải vật gì đó, thân thể lảo đảo suýt ngã sấp xuống!
Tuệ Nương lại lớn tiếng cười khanh khách nói:
- Tiểu Cửu tốt, huynh bị ta lừa rồi…
Trong lòng Trần Tiểu Cửu giận dữ!
Sống một đời người, một gã bảnh bao, lại cam tâm làm người mù, kẻ điếc cho người ta… Chờ bắt được Tuệ Nương rồi, nhất định phải sờ thật kỹ, tuyệt không thể hạ thủ lưu tình.
Hắn cẩn thận nghe ngóng, bốn phía im lìm, không có âm thanh dụ dỗ của Tuệ Nương, chỉ cần nghe cẩn thận một chút, muốn lén tháo bông tai ra nghe lén, lại sợ Tuệ Nương ở ngay trước mặt hắn nhìn, trong lòng thực khó chịu.
Tuệ Nương nhìn Trần Tiểu Cửu cứ lướt qua người mình, chỉ kém một chút nữa liền có thể bắt nàng vào tay, trong lòng vừa buồn cười cũng hết giận, những hờn dỗi u oán vừa rồi, tất cả đều tan thành mây khói, trong lúc nhất thời cũng thỏa thích chơi đùa.
Đột nhiên, nàng nổi lên tâm tư muốn đùa dai.
Chính mình còn ở đây chơi đùa cùng hắn làm gì? Đến bến tàu thăm Anh Mộc, nhìn không được tân nương tử này