Trần Tiểu Cửu nổi giận, hơi thở tản phát ra, tựa như một mãnh hổ hung thần ác sát.
Hắn đoạt lấy cây đại bổng Thôi Châu Bình đang nắm chặt trong tay, xé cổ áo gã, bàn tay tăng sức mạnh, tả hữu khởi công, tấn công về phía hai má xấu xí của Thôi Châu Bình.
- Bốp bốp bốp
Tựa như một trận cuồng loạn, Thôi Châu Bình khóe miệng giàn dụa máu tươi, hai má phình ra, xưng như đầu heo.
Gã đau đớn khó chịu, sự khuất nhục lớn trở về bên cạnh gã, mắt thấy Trần Tiểu Cửu đang bạo hành hung ác với mình, chớp mắt, từ từ ngã xuống.
Trần Tiểu Cửu lửa giận đã hoàn toàn được giải phóng, tuy thấy Thôi Châu BÌnh đã ngất đi, nhưng không thuận theo buông tha cho gã, ấn trán gã đập vào tảng đá cứng, trong lệnh đường vang lên từng đợt tiếng trầm đục.
Thôi Châu Bình vẻ mặt đầy máu, không chịu nổi sự đau đớn thấu xương, lại bừng tỉnh trong sự hôn mê.
Lão hòa thượng và đám gia đinh Thôi gia thấy cảnh tượng hành hung, nhưng Trần Tiểu Cửu phát điên tới mức điên cuồng và chấn động, nhất thời bọn họ không ngờ không dám đi lên can ngăn.
Trần Tiểu Cửu nắm lấy tóc của Thôi Châu Bình, lôi cơ thể đông cứng của gãtới trước mặt Thôi Viễn Sơn, ngơ ngác nói:
- Súc sinh, mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn, xem vừa rồi ngươi rút cuộc đã đánh ai? Ngươi nhìn rõ rồi, người bị ngươi đánh chính là cha ruột đã sinh ra ngươi, nuôi dưỡng ngươi, dạy dỗ ngươi, giáo dục ngươi.
- Trăm thiện hiếu làm đầu, ngươi đọc sách bao nhiêu năm, lẽ nào đều cho vào bụng chó hết cả rồi? Ngươi ngay cả đạo hiếu cũng không hiểu, há chẳng bằng chết đi.
Thôi Châu Bình hai gò má sưng lên, một vết máu, thần trí đã tỉnh lại trong trạng thái điên cuồng, gã nhìn thấy Thôi Viễn Sơn nằm uể oải trên mặt đất, hai gia đinh trái phải đỡ cơ thể, để tránh bị ngã xuống, trên trán đầy vết nhăn vẫn có một vết máu đang trực chảy xuống.
Gã nhớ lại đây đều là “kiệt tác” trong cơn thịnh nộ của mình, mặt hổ thẹn kêu lên ai oán:
- Cha..
Nghe thấy tiếng kêu này, Trần Tiểu Cửu càng tức, giơ chân hung hăng đá vào mông gã, chế nhạo nói:
- Súc sinh nhà ngươi, con đánh cha, thật uy vũ à. Bây giờ mới nhớ tới ra vẻ, hừ…, muộn rồi, Thôi đại gia đã đuổi ngươi ra khỏi Thôi gia, không nhân thằng con chó má ngươi nữa..
Sức lực của Trần Tiêu Cửu rất lớn, khiến Thôi Châu Bình cảm giác như xương cốt đều vỡ vụn, nhưng gã lại trốn thoát khỏi tay của Trần Tiểu Cửu, chịu đựng đau đớn nói:
- Cha…cha, cha mau cứu con, đánh nữa, con trai của cha sẽ mất mạng mất.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng cười lạnh, nếu ta thật sự đánh ngươi, chỉ cần một phát như vậy, ngươi đã mất mạng rồi, cần gì phải đợi tới giờ ngươi đi cầu cứu.
Thôi Viễn Sơn tuổi đã già, sức đã yếu, bị Thôi Châu Bình đẩy ngã, không chỉ té ngã, đầu còn bị đập lên sàn nhà, thần trí hôn mê, có chút khó chịu.
Ông thấy con trai bị Trần Tiểu Cửu đánh cho đau đớn khóc rống lên, trong lòng vừa tức vừa hận, nhưng rút cuộc thì cũng không đành nhìn gã bị đánh, liên tục xua tay ngăn bàn chân của Trần Tiểu cửu, giận dữ nói:
- Tiểu Cửu, đừng đánh nữa, việc này khuyển tử tuy có sai, nhưng nếu không phải người ngoài châm ngòi thổi gió, khuyển tử quyết không phải người không hiểu lí lẽ như vậy.
Đúng vậy, bà nó, Cửu ca ta đều bị tức đến hồ đồ rồi, nếu không phải thằng Thạch Đầu Trù thối kia trợ giúp, làm sao có thể có cảnh tượng này.
- Thạch Đầu Trù thối, ngươi lại đây cho ta, Cửu ca ta phải dạy dỗ ngươi…
Hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía, không hề thấy bóng dáng của Thạch Đầu Trù.
Thằng nhãi nay, chạy trốn nhanh vậy, bằng không ta thế nào cũng phải dạy dỗ ngươi.
Nhưng trong lòng hắn rất trong suốt, bảo tiêu của Thạch Đầu Trù kia, rất lợi hại, ít nhất là lợi hại hơn thằng gà mờ hắn, đánh thật, nói không chắc là ai trừng trị ai.
Trần Tiểu Cửu cười lạnh , đối với tên tiểu nhân Thạch Đầu Trù này, minh đao minh thương không cần rồi, ắt phải sử dụng thủ đoạn đê tiện, nếu không, làm sao có thể đối phó với sự giả dối âm hiểm của y.
Thôi Viễn Sơn đứng dậy, thờ hổn hển trừng mắt nói:
- Nghịch tử, lão tổ vừa mới mọc cánh lên tiên, bảy ngày đầu, ta không thể trừng trị mày, để tránh lão tổ nhắm mắt không yên. Đợi những ngày này qua rồi, tao nhất định xe lột da mày, để mày biết sự lợi hại của gia pháp Thôi gia, còn không mau xéo đi cho tao.
Thôi Châu Bình bị Trần Tiểu Cửu đánh một trận, biết rõ không địch lại được, đã mất đi dũng khí vừa rồi, thấy cha lại răn dạy, trong lòng rất oan ức, gã bĩu môi, ngơ ngác nhìn Trần Tiểu Cửu, hừ lạnh một tiếng, ôm mông chạy ra ngoài.
- Gia môn bất hạnh!.
Thôi Viễn Sơn nhìn kĩ bóng dáng của Thôi Châu Bình, buồn bã nói.
Trần Tiểu Cửu thấy cảnh tượng vậy, không khỏi lắc đầu thất vọng.
Thôi đại gia nói rất dễ nghe, qua bảy ngày của Thôi lão tổ, hừ…đây rõ ràng là mượn cớ, là đang làm cho ta.
Nhìn kìa! Cha nhân từ nhiều thì con hỏng, Thôi Châu Bình tùy hứng như vậy, cố tình gây sự, phần lớn là có liên quan tới việc nuông chiều dung túng quá mức, ta không muốn nói ngươi.
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Thôi đại gia, ta còn vài việc muồn tâm tình cùng ngài, không biết ngài có tiện không?
Thôi Viễn Sơn nghe vậy cười nói:
- Tiểu Cửu, ngươi và Thôi mỗ nghĩ cùng một khối, trong lòng Thôi mỗ có việc, cũng muốn nhờ công tử giúp ta mưu đồ. Cũng tốt, chúng ta hôm nay ăn một bữa cơm, chỉ hai chúng ta thôi, cho tình nghĩa.
- Như vậy rất tốt.
Tiểu Cửu đồng ý luôn.
Thôi Viễn Sơn gọi quản gia, bố trí quy trình và đồ dùng cho ngày giỗ, rồi lôi cánh tay Trần Tiểu Cửu, thân thiết đi vào cửa trái.
Đây là thư phòng bố trí rất thanh lịch, trang sức đơn giản, bốn hía đều là một cỗ tươi mát.
Trên vách tường không có chút bản vẽ nào, nhìn kĩ lại, không ngờ còn có một thực tích của Khổng Nghi Tần.
Thôi Viễn Sơn dặn dò gia đinh dọn bàn, lấy ra một hũ rượu ngon, một lúc sau, có nha hoàn bưng lên một vài món ăn nóng hổi.
Thôi Viễn Sơn mời Trần Tiểu Cửu ngồi, nâng chén thở dài:
- Tiểu Cửu, hôm nay là ngày kị lão tổ, rượu uống chay, ăn chay, ngươi thông cảm.
- Thôi đại gia khách sáo rồi, tôn sư trọng đạo, lễ nghĩa gia truyền, phải nên như vậy.
Hai ngươi nhìn nhau cười, nâng chén cụm ly.
- Rượu ngon.
Rượu này tuy là uống chay, nhưng vừa vào miệng, hương thơm thuần khiết, Trần Tiểu Cửu không kìm chế nổi khen ngon.
Thôi lão tổ nói:
- Tiểu Cửu, ngươi quả nhiên là tinh mắt biết nhìn người, tên rượu này là “ hồng hạnh phiêu hương”, vẫn là Kkổng Nghi Tần Khổng đại gia tặng cho ta, trong thiên hạ, chỉ có một vò, ta ủ bao nhiêu năm, chưa từng bỏ ra nhấm nháp, hôm nay rất hợp đầu tâm ý với Tiểu Cửu, ta mới lấy nó ra.
Hồng hạnh phiêu hương, trong lòng Trần Tiểu Cửu khẽ động, khóe miệng lộ ra ý cười.
Hai người đẩy chén đổi chén, tâm sự với nhau, nhưng rất hòa hợp.
Rượu tới uống chưa đủ, Thôi lão gia từ trong tay áo rút ra hai tấm ngân phiếu, đặt trước mặt Trần Tiểu Cửu, mặt đỏ ửng nói:
- Tiểu cửu, Thôi mỗ đã nói, ai có thể xông qua Trích tinh lâu ngũ quan, sẽ có tiền thưởng ngàn lượng, Thôi mỗ quyết không nuốt lời. Ngàn lượng vàng quá nặng, ta đã đổi nó thành ngân phiếu, gửi tiền khắp cả nước đều có thể lấy, Tiểu Cửu, ngươi xem một chút.
Trong miệng Trần Tiểu Cửu nói không yêu tiền, trong lòng kỳ thực thích chết đi được. Huống hồ hắn bây giờ phải làm ngành thủy vận, không có tiền làm sao chơi được? Một bang huynh đệ Củi khô đều hi vọng vào hắn.
Hắn lướt nhìn tấm ngân phiếu, xác định không nghi ngờ, cũng không từ chối, cầm trong tay, trong miệng nói hiên ngang lẫm liệt:
- Thôi gia thi lễ gia truyền, trọng tín nghĩa nhất, một lời nói một gói vàng, thiên hạ ai không biết, tiền thưởng này là ta nên nhận, nếu ta không nhận, ngược lại lại gây gia sự nghi kị của thư sinh thiên hạ với Thôi gia, như vậy không hay.
Thôi Viễn Sơn cười ha ha nói:
- Tiểu Cửu, Thôi gia tuy không buôn bán, không làm quan, nhưng trong nhà lại không thiếu vàng bạc, chính là ngàn vàng, không cần lưu tâm.
Trần Tiểu Cửu cười phụ họa một tiếng, lại nhìn bản vẽ của Khổng Nghi Tần, thản nhiên nói:
- Thôi đại gia, ta có một yêu cầu quá đáng, xin ngài nhất định đồng ý với ta.
- Việc gì, Tiểu Cửu cứ nói.
Thôi Viễn Sơn vẻ mặt nghi hoặc nói.
- Thôi đại gia, ta cần Cẩm Tú Đình của Thôi gia.
Trần Tiểu Cửu nhìn thẳng Thôi Viễn Sơn, ánh mắt trắng dã, không để cho phản bác.