Trần Tiểu Cửu ổn định lại bước chân, dịu dàng cười nói:
- Tâm tư của ta, tỷ tỷ sao không hiểu được? Ôi…., chỉ là ta không có bản lĩnh, không thể khiến tỷ tỷ cam tâm tình nguyện làm thỏa mãn lòng ta…
- Dâm tặc….được rồi còn khoe.
Nguyệt Thần liếc mắt nhìn hắn một cái, dịu dàng nằm trên chân hắn, ôm cổ nói:
- Cơ thể ta ngươi đã nhìn thấy rồi, còn không tính là thỏa mãn tâm nguyện của ngươi? Lẽ nào chỉ có làm chuyện đó, ngươi mới có thể hài lòng sao?
Nói xong, liền đem bộ ngực thẳng tiến cọ xát vào bên tai Trần Tiểu Cửu.
- Chỉ có sau khi tiếp xúc, tỷ tỷ mới có thể hoàn toàn thuộc về một mình Trần Tiểu Cửu ta, bằng không ngày nào đó nàng bay đi mất, với bản lĩnh của ta, có thể đi đâu tìm nàng đây?
Trần Tiểu Cửu lại vùi đầu vào ngực Nguyệt Thần, thè lưỡi, liếm liếm vào tận sâu nơi khe hẹp mê hoặc lòng người đó.
- Ừ…
Nguyệt Thần nhẹ nhàng thở ra, trong mũi phát ra một tiếng hừ mê người, mang theo vẻ u oán, ôm đầu Trần Tiểu Cửu, quyến rũ nói:
- Tiểu Cửu, ngươi lại không thành thật.
Trần Tiểu Cửu thấy Nguyệt Thần thần thái quyến rũ lan tràn, trong lòng nghĩ viên minh châu khoái lạc đã phát huy tác dụng thần kỳ, hắn xoay người, đột nhiên ép Nguyệt Thần dưới thân, thè lưỡi, hôn Nguyệt Thần.
- Đừng…Tiểu Cửu…ngươi…không thể được voi đòi tiên…
Nguyệt Thần tuy cơ thể yếu ớt không có sức, nhưng bàn tay nàng và bàn tay mang theo tử tinh của Trần Tiểu Cửu tiếp xúc với nhau, sức lực đó, đột nhiên quay lại trong cơ thể.
Nàng bóp lấy cổ Trần Tiểu Cửu, cười ngốc nói:
- Tiểu bại hoại, ngươi còn muốn bá vương thượng cung sao?
Trong lòng Trần Tiểu Cửu rất uể oải, sao đến thời khắc mấu chốt, Nguyệt Thần lại trở nên dũng mãnh như vậy?
Trong đầu hắn vừa chuyển, chợt nghĩ tới cái một bộ thủ phá tình nhân thường dùng mà Khổng Nghi Tần dạy cho mình, nhưng người phàm trúng phải, ắt sẽ xuân tình, chỉ là không biết cái loại thuốc này có phải khoác lác quá hay không thôi?
Hừ…ngựa chết làm thầy ngựa sống, cùng lắm thì lại bóp cổ, có gì sợ chứ?
Hắn thật thà dời tay khỏi cơ thể Nguyệt Thần, vẻ mặt thâm thúy nói:
- Tiểu nương tử, tướng công đâu phải là người không biết tự lượng sức mình? Chỉ là…chỉ là ta có biết một cách mát xa thần kỳ, chỉ cần sau khi hưởng thụ bảo đảm thoải mái, không vô lực như bây giờ.
- Tiểu Cửu…ngươi có bản lĩnh như vậy, chậc chậc…, vậy còn không mau hầu hạ vợ yêu của ngươi đi?
Nguyệt Thần xoay người, ngoan ngoãn nằm trên giường, nháy mắt, lặng lẽ đợi Tiêu Cửu âu yếm.
Tiểu Cửu vươn tay ra, nhẹ nhàng tháo cúc áo của nàng.
Nguyệt Thần giữ chặt bàn tay hắn, giận dữ nói :
- Cái đồ xấu xa của ngươi, ngươi không phải muốn matxa sao? Cởi cúc áo ta ra, làm gì?
- Tướng công phải cường gân hoạt huyết cho nàng à! Bằng không, sao có thể có hiệu quả thần kỳ được?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt ủy khuất nói:
- Ta là tướng công của nàng, nàng không cho ta động chân động tay, lẽ nào nhìn cơ thể của nàng, cũng không được sao?
- Sao không được? hì hì..tỷ tỷ là sợ sau khi ngươi nhìn rồi, cái tiểu kim cương kia lại nhảy loạn lên, lại không chịu nổi cô đơn thôi…
- Sao có thể ? Ta sẽ khống chế nó, để nó thành thật ngủ ngon.
- Đại lừa đảo…
Nguyệt Thần cởi áo khoác ngoài, lộ ra một chiếc áo ngực bằng lụa sa tanh màu đen, giơ tay ấn vào đầu Trần Tiểu Cửu nói:
- Nếu ngươi không nghe lời, dám…dám sờ chỗ đó của ta, ta…ta không tha cho ngươi đâu.
- Sờ chỗ đó của nàng?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Chỗ đó là chỗ nào?
- Ai dà...Tiểu Cửu thối... không được giả ngu giả ngơ...
Nguyệt Thần vặn vẹo vòng eo, không thuận cũng không tha nói:
- Chỗ đó là chỗ đó.
- Ồ…hóa ra là chỗ đó à..
Trần Tiểu Cửu nhìn chỗ thần bí đó của Nguyệt Thần, trong mắt lộ ra lục quang hưng phấn.
Nguyệt Thần cười quyến rũ, tay nhỏ bé xoa tấm giường, làm nũng nói:
- Tiểu Cửu…mau làm đi..
Trần Tiểu Cửu tham lam liếc nhìn một cái vào cái cổ trắng mịn của Nguyệt Thần, kéo cánh tay trái của nàng, sau khi tiến hành kéo năm ngón tay trái của nàng, lại giúp Nguyệt Thần chỉnh lại cánh tay trái, lấy khớp vai làm trung tâm, lấy khuỷu tay gấp khúc, nhẹ nhàng đẩy tới, kéo cánh tay trái của nàng. Thỉnh thoảng, lại có tiếng “khừng khực” nhẹ nhàng, Nguyệt Thần chỉ cảm thấy tấ cả khớp xương trên cánh tay trái của mình đều giãn ra, đang hoạt động, một cảm giác thoải mái không tả được truyền từ cánh tay trái nàng lên não, rồi tỏa ra toàn thân.
- Tiểu Cửu…thật thoải mái..
Nguyệt Thần nhẹ nhàng, chỉ vài cái hô hấp, nàng đã thể hội được tất cả sự thư thái trước giờ chưa từng trải qua, sau đó, cơ thể nàng không ngừng thả lỏng, cơ thịt và khớp xương rơi vào trạng thái dịu dàng mà thả lỏng, trái tim của nàng cũng dần dần khôi phục sự bình tĩnh.
- Tên dâm tặc này, lẽ nào thật sự chỉ là mát xa? Không có ý đồ khác?
Trong lòng nàng yên lặng suy nghĩ, cũng giống như là sự xấu hổ và khẩn trương đáng chế nhạo của mình vừa rồi, căn bản không cần thiết.
Lúc này Trần Tiểu Cửu buông cánh tay trái của nàng xuống, đi qua đầu giường tới thành bên kia của giường, nhẹ nhàng ngồi xuống thành giường, sau đó giờ tay nắm lấy cánh tay phải của Nguyệt Thần, bắt đầu tiến hành matxa tay phải. Cũng như vậy, cánh tay phải cũng thể hội được cảm giác hoàn toàn giống với cánh tay trái.
- Chuyển sang người..
Tiểu Cửu cười hì hì:
- Ta muốn matxa lưng cho tỷ tỷ.
- Không được…không kéo kéo y phục của ta, cũng không được luồn tay vào sờ linh tinh, bằng không ta không tha cho ngươi…
Nguyệt Thần híp mắt, cảnh cáo nói.
- Tiểu Cửu nói lời giữ lời…tỷ tỷ hoàn toàn có thể yên tâm.
Trần Tiểu Cửu đè bàn tay to lên đầu vai Nguyệt Thần, hơi có lực, liền sau đó Nguyệt Thần lại rên lên một tiếng thoải mái, hai tay của hắn ra sức bám sức trên lưng nàng, lúc này sau khi niết cổ, rồi chuyển sang xương cổ, khi thì đẩy vai giáp cốt, khi thì niết xương sống, lúc lại âu yếm vòng eo.
Chỉ là ngẫu nhiên, khi bàn tay Trần Tiểu Cửu tiếp xúc tới chỗ nhạy cảm của Nguyệt Thần, ví dụ như dưới nách, hoặc vòng eo, trong lòng nàng lại có chút lo lắng và xấu hổ, nhưng nàng cố gắng điều khiển cảm xúc của mình, nhỏ giọng nỉ non nói:
- Bại hoại, còn rất thành thật.
- Ta rất thành thật.
Trần Tiểu Cửu nháy mắt nói.
- Dâm tặc…thủ pháp cũng thật điêu luyện! Ngươi có phải là cũng từng matxa như vậy cho cái người tên là Đan Nhi à?
Nguyệt Thần đôi mắt quyến rũ, thẩm vấn nói:
- Ngươi nói thành thật cho ta.
- Trời đất chứng giám, chưa từng có..
- Vậy...vậy Hạnh Nhi thì sao? Ngươi có không...
Nguyệt Thần đỏ mặt, không ngờ đối với tiểu đồ đệ của mình cũng có chút ghen tuông.
- Hạnh Nhi?
Trần Tiểu Cửu ngẩn người, lại thở dài nói:
- Ta còn chưa được vuốt ve Hạnh Nhi, đã bị tiểu nương tử nàng bắt đi rồi, ta …ta thật đáng thương..
- Nói như vậy? ta là người đầu tiên?
Nguyệt Thần ngượng ngùng vặn người, cười nói:
- Sau này, thủ pháp này, chỉ có thể dùng để lấy lòng ta, ngay cả Hanh Nhi, ngươi…ngươi cũng không được hầu hạ nàng ta..
- Thật hống hách..
Trần Tiểu Cửu thở ra một hơi, run giọng nói:
- Vậy những người khác thì sao?
- Người khác?
Nguyệt Thần cau mày, hừ lạnh nói:
- Người khác, giết hết..