Trần Tiểu Cửu một lời nói rõ âm mưu, giống như sấm sét giữa trời quang, không chút lưu tình đánh vào nội tâm La Đồng, sắc mặt anh ta xanh mét, khóe miệng giật giật, cúi đầu buông ánh mắt xuống dưới, thấp giọng nói:
- Tại sao có thể như vậy, thật không sao tưởng tượng nổi…
Hoa Như Ngọc đảo qua khuôn mặt mọi người, trong ánh mắt lóe ra quang mang, cũng không bởi vì Tư Đồ Bá phản bội mà bi thương, cái miệng phấn hồng mở ra, cất lên tiếng cười hào khí ngất trời:
- Được lắm! Nếu y đã bất nhân, cũng không thể trách chúng ta bất nghĩa.
Nàng rút cương đao vung lên nói:
- Từ lang trung, Hắc Sơn, các ngươi đi bắt Tư Đồ Bá, thẩm vấn kỹ càng, nếu như y thật sự làm chuyện này, nhất định chém không tha.
Từ Hạt Tử, Hắc Sơn trong mắt ánh lên phẫn nộ, lĩnh mệnh mà đi.
Trần Tiểu Cửu vội vàng ngăn hai người họ lại, chỉnh lại suy nghĩ nói:
- Bắt một mình Tư Đồ Bá chính là tối kỵ, diệt cỏ phải nhổ tận gốc, không thể lưu lại tai họa cho sau này, y có hơn mười người tâm phúc bí mật, tuy rằng không thể giết hết toàn bộ nhưng phải khống chế tuyệt đối, không để ảnh hưởng tới đại cục
Trần Tiểu Cửu đem đặc thù bên ngoài những người đó tỉ mỉ miêu tả lại một lần, Hắc Sơn sau khi ghi nhớ lại đặc thù của những người đó, liền vội vã chạy ra ngoài.
Hoa Như Ngọc nhìn thấy Trần Tiểu Cửu gặp biến không loạn, tựa như ‘Đại anh hùng’, từ tận đáy lòng sinh ra sự sùng bái, bộ dáng quyết đoán sáng suốt kia của hắn, như vì nàng mà đơn độc một mình ngăn thiên quân vạn mã tiến tới.
Nàng cau mày, hỏi nhẹ:
- Cửu ca, còn có chỗ nào sơ hở? Huynh nhanh nói ra để mọi người cùng thảo luận.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Hoa muội muội, muội dùng năm mươi kỳ binh phục kích Phùng Hạo, dẫn dụ binh mã của y vào núi đúng là diệu kế, nhưng muội có từng nghĩ đến, ngoại trừ những huynh đệ ở đây có thể sử dụng, còn có ai đủ khả năng cho muội dùng nữa? Cho dù phục kích thành công, dụ được quân địch vào núi, nhưng những huynh đệ thấy đại quân cuồn cuộn tiến đến, tâm thần hoảng loạn, liệu có thể sợ hãi tới mức bỏ chạy trối chết hay không?
- Chư vị huynh đệ võ công cao cường, dũng mãnh không sợ chết, nhất định không phải hạng người tham sống sợ chết, chỉ có điều…
Hoa Như Ngọc nói đến chỗ này, mi mắt hẽ đảo, lại do dự nói:
- Chỉ là sợ các huynh đệ chưa từng trải qua trường hợp hai đại quân chiến đấu tại một chỗ, đột nhiên lại nhìn thấy ba nghìn đại quân trùng trùng điệp điệp, trong khó tránh khỏi sinh ra sự sợ hãi, trước lúc đại chiến, bản thân lại sinh ra lòng sợ hãi, sẽ làm dao động quân tâm, vô cùng có khả năng sẽ thất bại thảm hại.
Những hán tử này nghe thấy vậy đều chấp nhận, càng nghĩ lại càng cảm thấy kinh hãi, trong lòng không khỏi cảm thấy sầu khổ.
- Cửu ca, không biết người có diệu kế gì?
Hoa Như Ngọc vẻ mặt trang trọng hỏi.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Đại chiến sắp tới, quan trọng nhất là nâng cao sĩ khí, các huynh đệ đều là người sát phạt quyết đoán, dũng mãnh không sợ chết, chỉ cần kích thích được tâm huyết của họ, gợi lên cho họ ý chí chiến đấu, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng không nhíu mày, vậy thì sao có thể để ý đến ba nghìn binh mã kia chứ?
- Làm sao để ủng hộ sĩ khí?
Hai mắt Hoa Như Ngọc sáng ngời, bắn ra vẻ kỳ vọng.
- Chỉ có thể là máu tuơi!
Trần Tiểu Cửu bàn tay rung lên, Hiên Viên kiếm bên hông tự động xuất ra, lăng không xuất ra một đạo kiếm hoa, dưới ánh nến một đạo kiếm quang sắc bén lóe lên hàn quang lạnh thấu xương, mọi người đều cảm thấy kinh hãi, từ tận đáy lòng dâng lên sự chấn động.
Hắn cẩn thận lau mũi kiếm, lời nói lạnh như băng:
- Tâm huyết, đương nhiên chỉ có máu tươi mới có thể trỗi dậy! Chỉ có máu tanh, cuồng bạo, giết chóc, trong lòng nhiệt huyết mới có thể chân chính phát huy tài năng, chúng ta liền mượn máu tươi một người, đến để khích lệ chí khí hào hùng của mọi người.
- Ai… Dùng máu của ai?
Hoa Như Ngọc mày liễu khẽ nhăn, nhẹ nhàng liếm môi. Trong mắt không ngờ ánh lên sự khát máu.
- Tư… Đồ… Bá!
Trần Tiểu Cửu nói ra từng chữ một.
- Nếu như người này thật sự trong lòng ghi hận, vì tư lợi, ảnh hưởng tới tính mạng các huynh đệ trong sơn trại, lại vì thù hận trong lòng mà làm kẻ tiểu nhân tội ác tày trời! Việc chúng ta phải làm là ở trước mặt các huynh đệ, vạnh trần sự xấu xa của y, liệt kê từng tội trạng, chém rơi đầu y, máu nóng sôi trào, chắc chắn sẽ kích thích sự thù hận của mọi người, hừ… Đến lúc đó, các huynh đệ đoàn kết một lòng, thẳng đến tận trời, còn sợ hãi kẻ nào chứ?
Hoa Như Ngọc nghe thấy vậy, ánh mắt hiện lên sự tán thưởng, vỗ tay xuống bàn nói:
- Cửu ca nói có lý, muội nhất định sẽ ghi nhớ!
Đang khi nói chuyện, một trận tranh cãi ầm ỹ vang lên, Hắc Sơn, Từ Hạt Tử đem theo nhóm người và Tư Đồ Bá đã bị trói gô tiến vào.
Trần Tiểu Cửu nhìn lại, thấy ngay đám người Tư Đồ Bá trên mặt đọng lại vết tích, trên khóe miệng, mi mắt vẫn có máu tươi trào ra, nhất là Tư Đồ Bá, y tuy rằng đã bị thương, hổ trảo đã đứt, nhưng dư uy vẫn còn, vào lúc bắt y, thật sự mất rất nhiều công sức, còn những đồng bọn còn lại, được Hắc Sơn dẫn theo những huynh đệ tin cậy bắt hết một mẻ, nhưng Trần Tiểu Cửu tìm tới tìm lui, vẫn thấy thiếu Diều Hâu, không khỏi cảm thấy đáng tiếc!
Điều này cũng chứng tỏ, Diều Hâu đã xuống núi mật báo, đến nay vẫn chưa về.
Tư Đồ Bá mặc dù bị thương, không ngờ vẫn còn kiêu ngạo ngang ngạnh, chỉ có điều râu trên mặt bị bóc ra phần lớn, chỉ còn lại một chút dính trên má, ít nhiều mang theo cảm giác buồn cười.
Y ngẩng đầu ưỡn ngực, thái độ hung dữ nói:
- Hoa Như Ngọc, La Đồng thất phu, các ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta? Ta là nguyên lão trong núi, các ngươi cũng dám vô lễ đối với ta sao? Nếu Hỗ Tam nương biết được, sao có thể bỏ qua cho các ngươi? Hừ… Mau thả ta ra, ta muốn tìm Tam nương nói đúng sai!
Tư Đồ Bá đang từng câu tranh cãi, Trần Tiểu Cửu vẻ mặt âm trầm, vươn chân lên, hướng thẳng tới đầu gối của y đá xuống, thân hình Tư Đồ Bá cao lớn vạm vỡ như con gấu, bị đá khiến y lảo đảo quỳ gối sâu xuống, Trần Tiểu Cửu cười lạnh nói:
- Tư Đồ bá, ngươi thật ngoan độc! Không ngờ nghĩ ra độc kế, làm liên lụy đến tính mạng toàn bộ huynh đệ trong sơn trại, bây giờ ta liền lấy mạng ngươi, đỡ tránh cho Tam nương vì ngươi mà tức giận!
Trần Tiểu Cửu thông minh tuyệt đỉnh, trước đem mối nguy hàm hồ nói ra, trắng trợn khuyếch đại lên, giống như là đã nắm được bằng chứng Tư Đồ Bá phản bội, giờ chỉ còn chờ lấy mạng y, một chút cũng không cho y hy vọng giữ mạng, chỉ có như thế, thằng nhãi này mới có thể ‘Người trước lúc chết, mới nói lời thật’! Bỏ đi việc thẩm vấn phiền toái.
Tư Đồ Bá đang muốn tranh cãi, giờ thấy Trần Tiểu Cửu nói như đinh đóng cột, liền tin là thật, nghĩ đến mình quả nhiên đã bị bại lộ.
Y vốn dĩ đã thành bộ dáng bất nam bất nữ, chuyện sống chết sớm đã không còn để ý đến, vậy còn gì phải sợ? Y giãy dụa đứng lên, chửi ầm lên:
- Trần Tiểu Cửu, nếu không phải bởi vì ngươi thì ta làm sao lâm vào hoàn cảnh này, làm sao mà phải sa sút đến mức này? Đúng vậy, là ta mật báo, dẫn Huyền Vũ doanh lên núi, cho dù khiến cho Hỗ gia trại toàn quân bị diệt, chỉ cần có thể đem thằng nhãi ngươi chém làm vạn mảnh cũng tuyệt đối đáng giá, ta cũng không hề thấy hối hận!
- Ngươi xem ra còn là đàn ông!
Trần Tiểu Cửu mỉm cười nói:
- Nhưng ngươi nói sai hoàn toàn, không phải ta dồn ngươi vào cảnh khốn cùng, mà là chính ngươi tự hại chính mình mà thôi! Nếu không phải ngươi dùng độc kế hại ta, làm sao đến nông nỗi này, Đấu rượu, luận võ, mỗi việc xảy ra đều không phải là ngươi chủ động gây chuyện sao? Chỉ có điều mỗi âm mưu của ngươi đều bị ta nhìn thấu, rơi vào thế hạ phong mà thôi!
Hắn ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vài cái vào mặt Tư Đồ Bá, rất âm hiểm cười nói:
- Ngươi sau khi tới Âm phủ, nếu gặp bọn yêu ma quỷ quái, nhất định phải nhớ rõ nếu gặp tên quỷ nào thông minh như ta, tuyệt đối không được trêu chọc, bằng không, đến quỷ ngươi cũng không được làm đâu!
Tư Đồ bá mặt mày xanh mét, cả người run rẩy, môi bị cắn đến bật máu, y hiện tại đã hiểu được, chính mình hiện tại hai bàn tay trắng, tất cả chỉ là nhất thời, ngay cả cái mạng già này của mình cũng sắp phải đi xuống hoàng tuyền, nhất thời lâm vào bi thương, không khỏi bi phẫn rớt vài giọt nước mắt.
La Đồng sắc mặt phiền muộn, ngửa đầu nhìn trời nói:
- Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, lúc trước sao phải làm vậy? Vết thương cụt tay, đau khổ biết bao?
Tư Đồ Bá nghe thấy vậy, cười chảy nước mắt, lớn tiếng nói:
- La Đồng, ngươi không cần giả mèo khóc chuột, bớt cùng ta xưng huynh gọi đệ đi! Ta có kết cục ngày hôm nay, còn không phải do các ngươi bức đến? Hiện tại đại quân đã đến gần, ta chẳng qua là đi trước các ngươi một bước, ha ha… Chúng ta hẹn gặp lại ở Địa ngục…
Y sắc mặt bi phẫn, vô cùng cương liệt lao tới tường đá, hòng một lòng tự sát.
Hoa Như Ngọc ánh mắt nghiêm nghị, cả người như chim yến bay vút lên, gót sen ba tấc giẫm lên đầu hắn, đem y đá ngã lăn ra đất, cười lạnh nói:
- Ta đã cho ngươi chết sao?
Tư Đồ Bá vẻ mặt ngẩn ra, trong lòng sinh ra một chút hy vọng, run rẩy nói:
- Đại đương gia, ngươi không muốn giết ta?
- Không giết ngươi? Ha ha... Loại tiểu nhân như ngươi, tự tư tự lợi, ngay cả tính mạng các huynh đệ sơn trại cũng dám bán đứng? Ta hận không thể bầm thây ngươi làm vạn đoạn, nghiền xương thành tro, mà ngươi không ngờ còn ngu ngốc vọng tưởng muốn sống? Thật buồn cười!
Hoa Như Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nhưng mà, ngươi hiện tại còn chưa thể chết được…
- Tại sao? Ngươi… Ngươi muốn làm gì?
Tư Đồ Bá bắt gặp ánh mắt độc ác của Hoa Như Ngọc, trong lòng liền cảm thấy kinh hãi.
Hoa Như Ngọc nhìn thẳng mắt y, con mắt sáng như tuyết tản ra lửa giận khát máu, nói ra từng chữ một:
- Ta muốn trước mặt các huynh đệ, đem đầu của ngươi chặt xuống, dùng muối để ướp, sau đó treo lên đại kỳ cho mọi người đều thấy để răn đe; ta muốn dùng máu tươi, biến các huynh đệ Hộ gia trại thành một đội quân kiên cố không gì phá nổi, ngươi… Chỉ có một mình mà xuống đi Địa ngục thôi!
- Ngươi… Thật ngoan độc…
Tư Đồ Bá nghĩ đến tình trạng thê thảm của mình sau khi chết, không khỏi rùng mình một cái, tóc gáy dựng đứng cả lên.
Hoa Như Ngọc một cước đem y đá bay đi, ánh mắt quét về phía những kẻ tâm phúc của Tư Đồ Bá đang bị trói, hừ lạnh một tiếng, nàng đi về phía cái ghế được phủ lên một tấm da hổ, ngồi xuống, bàn tay vỗ lên thạch án, trầm ổn nói:
- Hắc Sơn, ngươi đi đánh lên trống Tụ Tướng, triệu tập các huynh đệ tập hợp ở trước nghị sự đường, cùng thương lượng đại kế sinh tử!