Hoa Như Ngọc chau mày, cười lạnh nói:
- Sao ta phải sợ ngươi?
Nói rồi lắc người một cái, chủ động tấn công, hai người đẹp một lần nữa giao chiến dưới ánh trăng.
Hàn quang lấp lánh, ánh hào quang giống như thủy ngân vẽ trên mặt đất, ánh trăng mờ mịt.
Đa số những tên đạo tặc không biết là thần thánh phương nào, chỉ nghe thấy hô tên “Nguyệt Thần”, mới tỉnh ngộ lại, người xinh đẹp tuyệt trần này, không ngờ lại chính là lão bà của Trần Tiểu Cửu.
Như vậy, đám hán tử này cũng hiểu được nguyên nhân chính khiến hai cô nàng đẹp như hoa kia đang đấu với nhau chính là trò hề tranh chồng! Nhưng Đại đương gia và người tên Nguyệt Thần tuyệt đối không đơn giản, nếu muốn cho một bên chủ động rút lui, khó lại càng khó!
Đám hán tử rỉ tai nhau, khẽ xuỵt, không kìm nổi phải tận mắt chứng kiến trận đấu ác liệt giữa hai mỹ nữ của Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu trong nháy mắt đã phóng ra chỗ Nguyệt Thần, vừa nhìn thấy nàng, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Điều vui mừng chính là Nguyệt Thần tỷ tỷ rốt cuộc đã khôi phục trí nhớ, thoát khỏi bể khổ vô biên, một lần nữa lại về bên cạnh hắn; nhưng ngược lại ở thời khắc mấu chốt như thế cơn ác mộng kinh hồn cũng tới theo Nguyệt Thần, theo nàng mà vừa tàn nhẫn vừa xoay chuyển tình thế? Nhất định phải liều mạng, ngăn cản chuyện này lại.
Cảnh tượng hai người đấu với nhau, đã khắc sâu vào trong tâm trí của Trần Tiểu Cửu.
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, đừng đánh nữa, ai bị thương, ta đều đau lòng!
Trần Tiểu Cửu vận khí công, bay lên, muốn ngăn cản hai người đang đấu.
Nguyệt Thần mặt mày đằng đằng sát khí, một cước đá bay cái mông của hắn đi, khẽ nói:
- Kẻ dâm đãng, cút xuống cho ta, tên lăng nhăng, ta nhất định sẽ giết.
Trần Tiểu Cửu không kịp tránh, bị đá trúng mông, thảm hại không tả nổi ngã ngay xuống đất.
Bị đánh trúng mông, hắn thầm nghĩ mình không thể ngăn cản được Nguyệt Thần tỷ tỷ, chẳng lẽ không khuyên được Hoa muội muội sao? Một cây làm chẳng lên non, chỉ cần khuyên một người, người còn lại sẽ không đánh nữa! Thật sự không được, cùng lắm thì để Nguyệt Thần đánh ta một chút, nói ác càng tốt!
Hắn lại một lần nữa không biết tự lượng sức mình bay lên, vẻ mặt đau khổ nói:
- Hoa muội muội, muội dừng tay trước đi, nghe lời ta….
Phịch!
Gót sen tám tấc của Hoa Như Ngọc bay đến, may mắn thế nào cũng đá vào mông hắn, khẽ nói:
- Khốn kiếp, đừng có động thủ, tướng công làm sao vậy? Tướng công không thể ức hiếp Hoa Như Ngọc ta!
Trần Tiểu Cửu bưng mông, nằm trên cỏ, bấm đầu ngón tay đếm cái gì, vẻ mặt của hai bà vợ mới thật đáng thương, như vậy thật khó hầu hạ, ngày sau nếu lấy nhiều vợ về, phải làm sao mới tốt đây?
Nguyệt Thần vung kiếm, đọ sức với Hoa Như Ngọc, thần sắc cả hai người mang đầy u oán ủy khuất.
Nàng trúng độc quá sâu, hôn mê mấy ngày, nghe thấy loáng thoáng có hai người nói chuyện bên cạnh.
Trong đó có một bàn tay mềm mại, phất tay qua lại trên người nàng, dường như đang vận công chữa thương, cảm giác ở cổ nóng ran, xâm nhập vào trong da thịt nàng, cả cơ thể trong trạng thái lờ đờ!
Cho đến sẩm tối ngày hôm nay, người kia lại vì nàng mà lại vận công chữa thương.
Sau khi họ rời đi, nàng khó khăn lắm mới tỉnh lại, vận nội lực một lần nữa, bỗng nhiên cảm thấy thoải mái, không ngờ không có một chút trở ngại nào, trong lòng hiểu được, độc trong người mình đã được giải hết rồi.
Nàng lại ngẩng đầu lên, ngó nghiêng khắp nơi.
Phát hiện ra mình đang ở trong một căn nhà cỏ rách rưới, sờ xuống tấm đệm bên dưới, mặt chợt đỏ ửng.
Chỉ có điều, trong làn sương mịt mù, không biết từ khi nào, mọi thứ đều biến mất, ngay cả bản thân cũng không còn như trước, vì ở trong này mà mất đi sức lực.
Nguyệt Thần đi đi lại lại mấy vòng, không tìm thấy hai nử nhân kia đâu, liền đi ra đường nhỏ tìm, vội vàng chạy về tiểu Viện phía sau núi, trước tiên muốn âu yếm người tình.
Không ngờ rằng nàng không những không tìm thấy bóng dáng Trần Tiểu Cửu đâu, mà lại nghe thấy tiếng chiêng tiếng trống vang lên từng hồi, âm thanh vui mừng của hôn lễ.
Nàng đi theo âm thanh, trốn ở trong rừng, lại phát hiện ra Ô Nhã thì lập tức ngồi xuống, không ngờ Trần Tiểu Cửu đang thành hôn với một người có khuôn mặt xinh đẹp khác, lại nhìn xuống phía dưới, đập vào mắt chính là gót sen tám tấc.
Lúc này trong lòng nàng vô cùng tức giận, cơn giận bốc lên từ lục phủ ngũ tạng, giống như quả cầu lửa đang lăn, dường như muốn điên cuồng nhảy ra.
Nàng không oán hận Trần Tiểu Cửu thay đổi thất thường, lại nhìn thẳng “kim liên tám tấc” này, nữ tử này chắc chắn đã quyến rũ tướng côngthân yêu của ta, ta sẽ giết ngươi, cho ngươi xuống Địa phủ vì tội câu dẫn đàn ông.
Nhưng nàng thật không ngờ, nàng trốn ở một nơi bí mật gần đó, có thể một chiêu xuất ra nhanh gọn quyết đoán, , chỉ có điều Bát Tấc Kim Liên này, không ngờ lại là một cao thủ võ công tuyệt kỹ.
Nguyệt Thần và Hoa Như Ngọc nhanh như chớp cưỡi ngựa, chém hơn một trăm chiêu.
Tuy võ nghệ của Hoa Như Ngọc khác thường, cứng cỏi quả quyết, nhưng quỷ dị tuyệt luân, không thể so sánh với Nguyệt Thần, cuối cùng cũng kém một chút. Lúc xuất chiêu, nhưng vẫn không có lực, thất bại rõ ràng, nhưng Nguyệt Thần muốn nhanh chóng tấn công, đẩy Hoa muội muội vào chỗ chết, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Vừa hay lúc này, mây đen từng tầng tầng lớp lớp trên bầu trời, đã bị gió thổi tan đi rồi, ánh trăng sáng tỏ như bình thường, chiếu rọi xuống mặt đất.
Võ công của Nguyệt Thần bí hiểm, trong nháy mắt đã được thăng hoa, giữa lúc chuyển động, dường như sức lực vô cùng sung mãn, người run lên, sau đó làm loạn.
Ngọn gió vẽ ra đường kiếm, đột nhiên đâm về phía Hoa Như Ngọc.
Một quầng sáng cong cong, chính xác, phối hợp tinh tế, thanh kiếm lóe sáng, như mặt trăng treo ngược, chuyển động lung linh, thế đi cực nhanh, không gì sánh kịp.
Hoa Như Ngọc kinh hãi thất sắc, muốn nghiêng mình né tránh, dĩ nhiên không kịp.
Trong giây lát đám hảo hán, hai người Trần Tiểu Cửu và La Đồng, tay cầm thương nhanh chóng hướng về phía thanh kiếm của Nguyệt Thần, nhất là Trần Tiểu Cửu, trong lòng như có lửa đốt, Hiên Viên trong tay vung ra, muốn chặt đứt thanh kiếm trong tay Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần dưới ánh trăng sáng tỏ, hấp thu hàn khí của trăng, công lực tăng thêm hơn bao giờ hết!
Ánh mắt quyến rũ tuy rằng rất ngạc nhiên thán phục võ công siêu tuyệt của Trần Tiểu Cửu, nhưng lại không né tránh, ngược lại lấy chính tấm lưng gầy của mình, chặn đường kiếm của Trần Tiểu Cửu, tự cầm kiếm trong tay hướng về phía Hoa Như Ngọc mà đâm.
Ôi má ơi, Nguyệt Thần tỷ tỷ lần này muốn lấy cái mạng già này của ta! Trần Tiểu Cửu sao có thể làm tổn thương Nguyệt Thần được? Kiếm trong tay Hiên Viên, không cách nào bỏ xuống được.
Nguyệt Thần cười đắc thắng, trong lòng của người yêu rốt cục cũng yêu ta nhiều hơn một chút!
Lúc này, tất cả bọn đạo tặc đều cảm nhận được nỗi sợ hãi, thắng bại, không thể đảo ngược được.
- Xin hãy nương tay!
Trong giờ phút khẩn cấp này, chợt nghe thấy hai tiếng kêu khẽ, hai bóng người di chuyển một đen một trắng, như hai đao sắc bén, phóng tới chỗ Nguyệt Thần, nội lực dâng lên, khí quán cầu vồng, kỳ thực cũng không phải hạng người thiện, ác.
Nguyệt Thần không còn cách nào khác, xoay người, đơn thương độc mã, và Hoa Như Ngọc, còn có hai vị kiếm khách bất ngờ tới thăm, lại đột nhiên tách ra, trong đôi mắt quyến rũ, làm vẻ kinh ngạc và bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Bởi vì nàng đã nghe thấy trong âm thanh này, có tiếng nói của những người đã trị thương giúp nàng trong lúc nàng hôn mê!
Trần Tiểu Cửu thấy quân cứu viện từ trên trời xuống, mồ hôi không khỏi túa ra.
Ngửa đầu nhìn! Hai hình dáng này, một là Hỗ Tam nương, người còn lại mặc áo trắng, hai má trắng nõn nà, tinh sảo vô song, dáng người thướt tha, nhẹ nhàng như tiên tử, không phải phong khí của nhân gian.
Chẳng lẽ người này chính là Độc Hoàng đã được nhắc đến trong truyền thuyết sao?
Khi ma thuật rút lui dáng vẻ của nàng như thế này sao, không ngờ lại xa hoa lộng lẫy như vậy, thật không thể tin nổi!
Nhưng tuổi của nàng ta, hẳn là không nhiều so với mẹ nuôi, nhưng dung mạo như tiên ảo kia, tại sao lại giống như tiểu cô nương bình thường vậy? Chẳng lẽ nàng đã tìm hiểu phương thuốc quý nhiều năm, đã tìm ra công thức làm đẹp?