- Ở trên người hai chúng ta?
Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử nhìn nhau hừ lạnh một tiếng cùng quay đầu đi, không thèm liếc mắt lại đối phương một cái.
Mỗi người đều có thể cảm nhận được Diệp Ngâm Phong và tiểu Bạch công tử đối với nhau rất coi thường.
Diệp Ngâm Phong khéo léo hiểu đời, thủ đoạn xã giao cực kỳ linh hoạt. Tiểu Bạch công tử sắc sảo rõ ràng, vừa chính vừa tà.
Hai người tuy rằng rất có tài văn chương, nhưng tính cách chính là nguyên nhân khiến hai người giương cung bạt kiếm với nhau. Nếu không phải Trần Tiểu Cửu ở giữa hòa giải, hai người nói không chừng sẽ gây ra một trận nhiễu loạn lớn.
Lúc này, quan hệ giữa hai người bị Trần Tiểu Cửu ở trước mặt mọi người mơ hồ vạch trần, toàn bộ yên tĩnh khiến đôi bên lâm vào tình cảnh thật xấu hổ.
Trần Tiểu Cửu nhìn bộ dạng hai vị phó tướng khinh miệt lẫn nhau, đứng dậy bước chân thong thả nói:
- Tiêu thừa tướng, Viên Trác Kiến, hai người một văn một võ. Người ở khắp nơi, các vị đây đều là thật tâm vì Đại Yến dốc sức, vì dân chúng dốc lòng. Nhưng trong triều đình cũng không ít đại thần theo phe cánh của Tiêu thừa tướng, bởi vì nhược điểm bị nắm trong tay, muốn rút người ra cũng không có cách.
- Hơn nữa một vài hạng người dựa vào bè lũ xu nịnh, còn có một vài kẻ đứng lưng chừng xem xét tình hình, những người này bị mê hoặc, nói không chừng sẽ làm ra vài chuyện gây đau đầu nhức óc.
Mọi người nghe vậy đều gật đầu tán thành.
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Bởi vậy cái gọi là đoàn kết, chân thành, kiên định, Tiêu thừa tướng và Viên Trác Kiến dù tất cả mọi thứ không tốt, nhưng giữa hai người đó lại có một ưu điểm, đó là luôn tín nhiệm, hợp tác cùng nhau.
- Khi ta rời đi, chúng ta có thể tận tình mặc sức tưởng tượng một chút về kế hoạch của bọn họ.
Lời nói của hắn sống động như thật:
- Bọn họ sẽ buông tay đánh cược một lần, âm thầm liên lạc với đại tướng trong quân, trọng thần trong triều, lợi dụng mâu thuẫn giữa tiểu Diệp đại nhân và tiểu Bạch công tử, đột ngột triển khai đưa quân đánh từ bên sườn. Liền đó đem tiểu Diệp đại nhân, tiểu Bạch công tử trước tiên khống chế, sau đó đem Triệu thượng thư, Lưu thượng thư, Chung thượng thư và các đại thần bắt lại.
- Mặc dù tiểu Diệp đại nhân, tiểu Bạch công tử lai lịch quá lớn, Tiêu thừa tướng, Viên Trác Kiến hai người đó không dám đao to búa lớn với bọn họ, nhưng Triệu thượng thư, Lưu thượng thư, Chung thượng thư đám đại thần bọn họ thế nào? Nhất định sẽ trở thành vong hồn dưới đao của Tiêu thừa tướng và Viên Trác Kiến. Hai người đó dùng hành động này để uy hiếp đến triều thần.
Triệu Thạc, Lưu Lam, Chung Bân, Trịnh Bình nghe vậy không khỏi thần sắc hoảng hốt.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, càng cảm thấy lời tiên đoán của Trần Tiểu Cửu khiến người ta hết hồn, nhưng quả thật rất có khả năng phát sinh.
Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử cũng theo đó sắc mặt đại biến.
Trần Tiểu Cửu nhìn mọi người dáng vẻ kinh hãi, trong lòng cười nhẹ, lại nói:
- Chỉ cần loại trừ những trụ cột vững vàng là Triệu thượng thư, Chung thượng thư, Lưu thượng thư liền khiến quần thần rơi vào kinh hãi, hoặc bị động hoặc chủ động một lần nữa đầu nhập vào đội quân của Tiêu thừa tướng. Đến lúc đó, cục diện chúng ta vất vả khổ sở cứu vớt được cũng liền bị đảo ngược hoàn toàn! Ngẫm lại cũng cảm thấy đáng sợ.
Khắp nơi một mảnh yên tĩnh, không ai nói chuyện. Mọi người đều bị cục diện bi thảm mà Trần Tiểu Cửu miêu tả đè nén không thở nổi.
Diệp Ngâm Phong trầm mặc nửa ngày, ghé mắt trộm liếc tiểu Bạch công tử, lại phát hiện tiểu Bạch công tử đang lén nhìn mình.
Hai người nhìn trộm lẫn nhau, bị đối phương phát hiện trong lòng cực xấu hổ, lại vô thanh vô thức quay đầu đi.
Tất cả rơi vào tầm mắt của Trần Tiểu Cửu, hắn cười thầm hai gã khốn kiếp này, thật đúng là cây kim so với cọng râu, đấu chết mới thôi.
Độc Hoàng nhìn thấy, cố ý hướng Trần Tiểu Cửu dò hỏi:
- Tiểu Cửu, vậy rốt cuộc làm thế nào để đề phòng Tiêu thừa tướng và Viên Trác Kiến?
Trần Tiểu Cửu đắc ý nói:
- Rất đơn giản, chính là phải chân thành hợp tác, vứt bỏ hiềm khích lúc trước, cùng nhau hỗ trợ, cùng đối ngoại.
- Tiểu Diệp đại nhân, ngươi gia thế hiển hách, trong triều đình tự mình thuận theo trời đất, giao thiệp rộng, đương nhiên phải đề phòng cẩn thận, làm tốt việc phòng bị đám văn thần. Như vậy nguy hiểm của Lưu thượng thư, Chung thượng thư sẽ hạ xuống thấp nhất. Mà tiểu Bạch công tử cầm binh nhiều năm, lại là huyết mạch của hoàng tộc, trời sinh đã có một lực hiệu triệu cường đại. Khi cùng Triệu thượng thư, Trịnh Tự Khanh cùng nhau hợp tác, an ổn quân tâm, một khi gió thổi cỏ lay, lập tức điều động quân đội chính quy, đem nguy hiểm bóp chết từ trong trứng nước.
Mọi người nghe được liên tiếp gật đầu.
Trần Tiểu Cửu cuối cùng mới buồn bã nói:
- Đương nhiên, việc này làm tốt được điều kiện tiên quyết chính là hợp tác, cuối cùng mới có thể thắng lợi! Tiểu Diệp đại nhân, ông nghĩ thế nào?
Diệp Ngâm Phong cười cười, khua tay nói:
- Tiểu Cửu yên tâm, hết thảy đều lấy đại cục làm trọng, ân oán cá nhân sao có thể làm ảnh hưởng tới đại cục chứ?
Trần Tiểu Cửu gật đầu, rồi hướng tiểu Bạch công tử dò hỏi:
- Tiểu Bạch công tử, ngươi nghĩ ra sao?
Tiểu Bạch công tử sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, hừ lạnh nói:
- Ta là người không hiểu biết như vậy sao? Người không phạm ta, ta đương nhiên sẽ không phạm người.
- Được! Tốt lắm!
Trần Tiểu Cửu nghĩ một đằng nói một nẻo, tán thưởng vài câu rồi lại thở dài nói:
- Nói dối. Nhìn bộ dạng lạnh lùng bức người của các ngươi xem, ta có lý do hoài nghi thành ý của các ngươi.
- Vậy phải làm thế nào?
Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử đồng thời chất vấn, trong lời nói hàm chứa cả sự tức giận.
- Các ngươi gấp cái gì? Sơn nhân tự có diệu kế.
Trần Tiểu Cửu đắc ý vỗ tay một cái, cất cao giọng nói:
- Người tới, đưa rượu lên.
Trong chốc lát, thằng nhỏ bưng lên một mâm rượu.
Trần Tiểu Cửu cười cười:
- Chúng ta cũng là châu chấu trên một sợi dây thừng, vậy phải cùng cạn một chén để tỏ rõ thành ý… ha ha. Ta tới trước.
Hắn ngửa đầu uống cạn một phần ba, đem chỗ rượu còn lại đặt trên bàn, nói với Diệp Ngâm Phong và tiểu Bạch công tử:
- Mọi người nếu là hợp tác, vậy tương đương với ăn cơm cùng một nồi. Chỉ cần các ngươi có thể uống chung chén rượu này, ta liền hoàn toàn tin tưởng các ngươi.
- Cái này…
Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử nhìn chỗ rượu còn dư lại, thực thấy khó xử.
Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng:
- Đại trượng phu trong lòng ẩn giấu tâm tư tiểu nhân, đừng khiến ta xem thường các ngươi.
Hai người không chịu nổi những lời khích tướng.
Diệp Ngâm Phong trong cơn nóng giận, nâng chén rượu một hết một phần ba, sau đó đặt mạnh chén xuống.
Lau khô vết rượu, mắt lạnh nhìn tiểu Bạch công tử.
- Ta có thể sợ ngươi ư?
Tiểu Bạch công tử cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, chắp tay với Trần Tiểu Cửu:
- Thuận buồm xuôi gió, cáo từ.
Đứng dậy liền đi, cũng không liếc nhìn Diệp Ngâm Phong lấy một cái.
Diệp Ngâm Phong khinh thường hừ một tiếng, lại hướng Trần Tiểu Cửu dặn dò một phen mới cùng các vị đại thần rời đi.
Đợi bọn họ tất cả đi ra ngoài, Trần Tiểu Cửu nhìn bát không trên bàn cười khổ nói:
- Ôi chao! Hy vọng hai người này có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của ta.
Phòng Linh nói:
- Chỉ cần Tiêu thừa tướng, Viên Trác Kiến đánh cược một lần thật sự xuống tay, tiểu Bạch công tử, tiểu Diệp đại nhân tự nhiên có cơ hội tốt cùng nhau. Nếu không, Trần đại nhân một phen khổ tâm chỉ e đành trôi theo dòng nước.
- Còn nữa, Trần đại nhân, ta còn muốn ngươi có phải hay không có thể cố ý ném ra ngòi nổ, khiến Tiêu thừa tướng, Viên trác Kiến cho là có cơ hội? Ngươi tranh thủ cơ hội này để làm cho mối quan hệ của tiểu Bạch công tử và Diệp đại nhân trở nên tốt đẹp hơn?
- Ngươi hiểu ta, Phòng tiên sinh.
Trần Tiểu Cửu cười ha hả:
- Phòng tiên sinh yên tâm. Ta lần này đến Phúc Kiến nhất định đưa thê tử của ngươi toàn bộ an toàn trở về. Phòng tiên sinh nhất định phải thoải mái, buông lỏng tinh thần. Nên ăn, nên uống, nên chơi gái… Không … Cái kia nên chơi đùa! Không cần khách khí.
Ghé mắt nhìn sang bên mới vội vàng thu miệng lại.
Phòng Linh cảm động rơi nước mắt, nhẹ nhàng cúi đầu, từ bên người lấy ra một bọc vải dầu nhỏ, giao cho Trần Tiểu Cửu nói:
- Đây là bản đồ ba tỉnh Phúc Kiến, ta đưa cho Trần đại nhân, nghĩ rằng nó có thể sẽ hỗ trợ ngài chút ít.
Trần Tiểu Cửu cũng không từ chối, đem tấm bản đồ nhận lấy dấu trong ngực, đối với thứ này cũng cảm thấy vô cùng vui mừng. Ở thời cổ đại, vẽ bản đồ cực kỳ gian nan, có thể nói hành quân tác chiến không thể không có nó hỗ trợ một phần quan trọng.
Mà Phòng Linh có thể đem tấm bản đồ giao ra, đủ thấy gã đối với Định Nam Vương đã hoàn toàn hết hy vọng. Đây chính là một dấu hiệu tốt.
Phòng Linh lại nói:
- Trần đại nhân trước tiên gấp rút lên đường, khoái mã bay nhanh, bộ xương già này của ta đương nhiên không giúp đỡ được gì. Tuy nhiên ta sẽ hộ tống đại quân của Hoa tướng quân cùng chạy tới Ninh Đô, để bảo vệ cho Ninh Đô nguyện tận một phần sức lực.
- Thật tốt quá. Có Phòng tiên sinh tương trợ, Ninh Đô cũng không đáng lo rồi.
Hoa Như Ngọc hưng phấn ủng hộ, Phòng Linh đối với bố trí quân của Định Nam Vương rõ như lòng bàn tay, có được sự tương trợ của gã, phần thắng sẽ cao hơn rất nhiều.
Trần Tiểu Cửu cùng Hoa Như Ngọc, Độc Hoàng rời khỏi Thanh Phong lầu.
Hoa Như Ngọc trở về thao trường duyệt binh, chuẩn bị tốt cho ngày mai xuất phát.
Mà Trần Tiểu Cửu lại cùng Độc Hoàng thẳng hướng hoàng cung đi tới.
Độc Hoàng đến thẳng thư phòng xem bệnh tình cho Hoàng thượng, Trần Tiểu Cửu thì lén đến thẩm cung của Thiên Vũ công chúa cùng nàng tâm sự.
Từ khi khiến cho Ngô Đồng xám ngắt trở về, tâm tình của Thiên Vũ công chúa vô cùng tốt. Đôi mắt nàng quyến rũ trong suốt, hai má trắng nõn, ẩn hiện như mập hơn lên, thoạt nhìn càng thêm phần đáng yêu, khiến người ta không kìm nổi muốn hôn một cái. Trần Tiểu Cửu ôm Thiên Vũ vào lòng, hôn cho đủ mới cảm thấy cam tâm.
Nếu không phải cố kỵ Thiên Vũ công chúa bệnh không chịu nổi hưng phấn quá mức, Tiểu Cửu nhất định sẽ đem nàng đẩy tới giường.
- Ta phải xa nhà một chuyến.
Trần Tiểu Cửu ôm nàng vào lòng, thân mật cất giọng nói.
- Tới đâu?
Thiên Vũ mắt vụt sáng ngập nước:
- Phải chăng có thể gặp nguy hiểm? Bằng không chàng sẽ không nói nghiêm túc như vậy.
- Chỉ một chút thôi.
Trần Tiểu Cửu vuốt nhẹ mũi nàng, an ủi:
- Ta không ở gần, nàng phải biết nghe lời, không thể nhớ nhung ta mà lại lâm bệnh. Càng phải cẩn thận chuyện xấu của hoàng thái phi.
- Được… Như vậy đi. Ta muốn nàng đến phủ của ta để ở. Dù sao chỗ đó cũng tốt, nàng lại ngoan như vậy, cũng sẽ không ức hiếp nàng.
- Ta đến phủ của chàng sao? Việc đó… việc đó được sao?
Thiên Vũ thè lưỡi, một bộ dáng mong đợi cùng hoảng sợ.
- Như thế nào không tốt? Sớm muộn cũng đều phải tới. Tranh thủ lúc ta đi vắng, các nàng cùng nhau bồi dưỡng tình cảm tốt một chút.
Trần Tiểu Cửu liếm láp nói. Kỳ thật hắn lo sợ Hoàng thái phi cùng Tiêu thừa tướng liên hợp lại khống chế Thiên Vũ công chúa, việc đó xảy ra sẽ vô cùng khó giải quyết.
- Vậy cũng tốt!
Thiên Vũ hai má bừng đỏ, môi hồng chúm chím, mềm mại ngượng ngùng nói:
- Các tỷ tỷ thật sự sẽ không ức hiếp Thiên Vũ sao?
Trần Tiểu Cửu cùng Thiên Vũ chạy tới thư phòng, thỉnh an lão Hoàng đế, nói với lão Hoàng đế chuyện cho Thiên Vũ tới phủ của mình ở.
Lão Hoàng đế hơi sửng sốt một lát mới gật đầu nói:
- Cũng tốt! Thiên Vũ ở trong cung cũng buồn chán, ra ngoài chơi mấy ngày cũng không tệ. Trẫm đồng ý.
- Tạ ơn phụ hoàng!
Thiên Vũ công chúa trong lòng cao hứng, chỉ có điều phải khống chế niềm vui sướng, ngượng ngùng cười. Nàng cũng biết Trần Tiểu Cửu có chuyện muốn nói cùng Hoàng đế, liền lặng lẽ lui xuống.
Lão Hoàng đế hướng Trần Tiểu Cửu dò hỏi:
- Nghe nói ngươi muốn đi Phúc Kiến?
Trần Tiểu Cửu gật đầu:
- Lửa sém lông mày, không thể không đi.
Liền đó hắn đem kế hoạch của mình một lần nữa thuật lại cho lão Hoàng đế nghe.
Lão Hoàng đế vừa lòng gật đầu:
- Đại Yến có bề tôi đầy năng lực như ngươi, thật sự là phúc cho trăm họ. Lòng trẫm rất được an ủi. Ngươi thẳng tay làm đi, trẫm tuyệt sẽ không ngăn cản ngươi.
Đang nói đột nhiên bật ho nặng nề, trên khăn tay tràn ra máu đặc. Lão hoàng đế lắc đầu, suy yếu hỏi Độc Hoàng:
- Trẫm tột cùng còn có thể sống bao lâu nữa?
Độc Hoàng sắc mặt bình tĩnh, giơ hai ngón tay lên, nhàn nhạt nói:
- Còn hai tháng nữa.