Trần Tiểu Cửu cười:
- Không phải vì hai người ngu ngốc quá chứ, ai lại cứ đứng ngây ra trong phòng giam như vậy? Chết cũng chết hụt rồi. Nhưng bây giờ ta có chút do dự, không biết ngươi làm sao có thể hối cải?
Chu Bình, Chu Vũ nhìn nhau, trong mắt Chu Bình có chút lo lắng, do dự nói:
- Ngươi tuyệt không thể tự dưng tha cho bọn ta, nhất định là có điều kiện, ta đoán, lần này ngươi bảo chúng ta làm chó điên, đi cắn chân của Lý gia?
Lời vừa nói ra, Trần Tiểu Cửu nhìn Chu Bình một cái: thằng nhãi này cả ngày muốn nắm cờ của Chu gia, xem ra trong bụng ít nhiều cũng có chút đen tối.
Hắn khẽ gật đầu:
- Lập công chuộc tội, có gì không tốt?
Chu Bình có chút dũng khí nói:
- Ta chỉ sợ ngươi giống với Lý gia, dẫn hai con chó điên bọn ta cắn chết Chu gia, dỡ mài giết lừa, rồi đạp cho chúng ta một cước.
- Sợ ta dỡ mài giết lừa?
Trần Tiểu Cửu vớ lấy cây gậy, lạnh lùng nói:
- Các ngươi có sự lựa chọn sao? Có tư cách nói điều kiện sao? Nếu các ngươi không theo sự sắp xếp của ta, vậy thì các ngươi cuối cùng cũng chỉ có thể ở trong nhà giam này sống quãng đời còn lại.
- Nếu là làm theo ta, hoặc là có cơ hội sống sót. Ta tay trái hành nghề, tay phải cầm đại bổng, ngươi xem các ngươi chọn cái nào, ta cho các ngươi thời gian một nén hương, các ngươi tự chọn đi.
Trong phòng giam u ám lại lần nữa rơi vào sự trầm mặc.
Hai huynh đệ Chu Bình và Chu Vũ đối diện nhau, nhỏ giọng nói gì đó, nói một lúc, Chu Bình mới cao giọng nói:
- Trần….Trần công tử, bọn ta làm theo huynh.
Khi gã gian nan gọi ra ba chữ “ Trần công tử”, bên tai nóng lên, mặt đỏ, may mà ánh mắt u oán ấy đã che đi sự ngượng ngùng của gã.
Mà khi gọi ra ba chữ “Trần công tử”này, cũng có nghĩa là Chu Bình, Chu Vũ từ nay sẽ mất đi dã tâm với Chu gia, chỉ có thể thật thà phủ phục cho Trần Tiểu Cửu, lại lần nữa làm chó của Cẩm y hoa phục.
- Được, được, được! biết thức thời mới là tuấn kiệt.
Trần Tiểu Cửu cười vứt cây gậy sang một bên, cầm lấy hành ăn một miếng, nói:
- Nếu các ngươi quyết tâm làm theo ta, vậy ân oán trước đây của các ngươi với Chu gia đều sẽ xóa bỏ. Chu gia không truy cứu nữa, các ngươi cũng muốn vứt bỏ trước đây, do vậy, chúng ta đều là người của Chu gia, thế nào?
Chu Bình sửng sốt một chút, trong mắt lộ ra sự hoang mang không tin nổi:
- Trần công tử, huynh tin …tin chúng ta như vậy sao? không cần ta đồng ý, để lại chứng cứ gì sao?
Trần Tiểu Cửu khua tay ngăn lại, phụng phịu nói:
- Các ngươi còn không biết Trần Tiểu Cửu ta là người thế nào sao? Dùng người không nghi, nghi người không dùng! Hơn nữa, các ngươi hẳn có nghe phong phanh, phàm là bạn của Tiểu Cửu ta đều sống rất vui vẻ; Phàm là địch thủ của Tiểu Cửu ta đều chết rất thảm.
- Hai huynh đệ các ngươi đều là người của Chu gia, một khi đã ngu ngơ, bị lợi dụng, Tiểu Cửu vẫn rất hiểu, chỉ cần các ngươi có thể tái sinh, làm lại người, bổn công tử sẽ bỏ qua hết, đối xử bình đẳng.
Chu Bình, Chu Vũ nghe được lời tâm huyết của Trần Tiểu Cửu, trong lòng vừakinh ngạc, vừa cảm động.
Cảm xúc của Chu Bình bắt đầu dâng cao, hai chân có chút không chống đỡ được sự thăng bằng của cơ thể, quỳ gối xuống trước mặt Trần Tiểu Cửu, nức nở nói:
- Trần công tử, làm xong việc đại sự này, hai huynh đệ chúng ta sau này tuyệt không gây chuyện thị phi nữa, thành thật sống quãng đời còn lại, tạo phúc cho con cháu.
- Đây là làm gì vậy? Các ngươi mau đứng dậy.
Trần Tiểu Cửu miệng nói bọn họ đứng lên, nhưng cơ thể lại không hề nhúc nhích, hưởng thụ cái tư vị được người khác sùng bái.
Phải nói trong lòng hắn tín nhiệm Chu Bình, Chu Vũ như kẻ tiểu nhân cỡ nào, đều chỉ là vô nghĩa, nhưng diệu thì diệu bên tai cực kỳ nhạy bén của Trần Tiểu Cửu.
Vừa rồi hai huynh đệ họ thương lượng việc gì sau lưng Trần Tiểu Cửu, từng từ từng chữ đều bị Trần Tiểu Cửu nghe thấy hết, qua lời nói đó, Trần Tiểu Cửu liền phán đoán ra, hai người này rút cuộc là có thật sự muốn thành tâm quy thuận hay không.
Trần Tiểu Cửu thấy Chu Bình, Chu Vũ quỳ trước mặt, đau khổ lau nước mắt, trong lòng thấy rất thoải mái, sớm biết có ngày hôm nay, hà tất phải có ban đầu chứ?
Đợi hai người ngừng khóc, Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Các ngươi thành tâm như vậy, ta yên tâm rồi, các ngươi một lần làm cho tốt, Chu gia không để các ngươi thiệt thòi, nếu các ngươi không chịu thua kém, làm tốt, ta sẽ đại diện cho Chu gia, để các ngươi lập công, cũng không chừng.
- Cái này…cái này bọn ta không dám, Trần công tử nhất định không cần thăm dò huynh đệ chúng ta, bọn ta thật sự không có tâm tư gì khác nữa, nên xin cứ yên tâm.
Chu Bình hạ một cái, liền vộ vàng xin tha thứ.
Trần Tiểu Cửu cười, ngồi xổm, thương nghị với họ nói:
- Ta tự có cách, để các ngươi ra ngoài, đợi sau khi các ngươi ra khỏi, vẫn phải giả bộ ung dung với Lý lão gia, dành lấy sự tín nhiệm của hắn, sau đó…
Hắn từ từ nói kế hoạch đã tính sẵn trong lòng.
Chu Bình, Chu Vũ nghe vậy, trong lòng thầm tán dương; đây rõ ràng là muốn đẩy Lý gia vào chỗ chết. Người có thể nghĩ ra được diệu kế quyết tuyệt này, đâu dễ để chúng ta có thẻ đối phó chứ?
Trần Tiểu Cửu định xong mưu kế với Chu Bình, Chu Vũ, liền vắt tay sau lưng đi luôn, Chu Bình nhìn bóng của Trần Tiểu Cửu, lau mồ hôi trên trán, thở dài, nói với Chu Vũ:
- Nhị đệ, chúng ta vẫn coi như nhân họa đắc phúc.
Chu Bình, Chu Vũ cả đêm không ngủ, cũng không biết mình làm sao mới có thể được Trần Tiểu Cửu cứu ra, mà lại không thể bị Lý lão gia nghi ngờ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chung Bân nhận được khẩu dụ của Hàn đại nhân tổng đốc Triết Giang, cùng tới Tô Châu khảo sát dân tình, Chung Bân không dám dừng lại, nói qua loa, rồi chạy đi luôn.
Cái này, trọng quyền của Hàng Châu lại lần nữa rơi vào tay nhân vật số hai – Tôn Khoa.
Lý lão gia của Lý gia cũng đã nghe phong phanh thông tin này, sáng sớm đã vội vàng chạy tới phủ đệ Tôn Khoa, trải qua một cuộc nói chuyện dài, khuôn mặt rạng rỡ đi ra.
Sau khi Chung Bân đi, Tôn Khoa là quan phụ mẫu lớn nhất của Hàng Châu, lão chạy tới nha môn, vội thăng đường, thẩm vấn Chu Bình, Chu Vũ! Trư Ngộ Năng, Chu Mỵ Nhi nghe được tin này vội vàng tới đối chất.
Tôn Khoa vốn không muốn quản việc này, nhưng là vì Lý lão gia xuất thân trên lưng ngựa, thể diện khá lớn, lão không dám không đồng ý, cũng may Trần Tiểu Cửu chưa gây rối, khiến trong lòng lão yên tâm một chút.
Đi đi lại lại, thần thương khẩu chiến mấy hiệp, Tôn Khoa dựa vào miệng lưỡi sắc bén, liền phán Chu Bình, Chu Vũ vô tội rồi thả ra, chỉ tức giận với Trư Ngộ Năng, Chu Mỵ Nhi, lại không thể tránh được.
Chu Bình, Chu Vũ bị một màn làm sợ ngây người, ngoài dập đầu với Tôn Khoa, cảm động và nhớ nhung tấm gương sáng như lão, cũng vô cùng khen ngợi mưu kế của Trần Tiểu Cửu mượn đao giết người này.
Hai huynh đệ ra tới sân lớn, dưới sự nâng đỡ của mọi người, lên kiệu, thẳng tới chỗ Lý gia, bọn họ biết, Tôn Khoa có thể bỏ sức vì họ, phần lớn là vì muốn khẩn cầu Lý lão gia.
Mượn cơ hội này, vừa lúc có thể biểu thị sự trung thành với Lý lão gia, thuận thế hoàn thành việc Trần Tiểu Cửu giao cho “ hoa lệ chuyển thân”.
Trư Ngộ Năng, Chu Mỵ Nhi rất tức giận, Trư Ngộ Năng chửi ầm lên mắng Tôn Khoa hoa mắt ù tai, luôn mồm ra đơn kiện Chung Bân trước mặt hắn, Tôn Khoa có chút muốn bắt Trư Ngộ Năng, lại sợ Trần Tiểu Cửu phát điên, đi giày cho mình, chỉ là chịu đựng, đuổi Trư Ngộ Năng và Chu Mỵ Nhi ra ngoài.
Hai huynh muội tức giận trở về Chu gia, đợi đi vào khuê phòng của Chu Mỵ Nhi, phát hiện chỉ có Trần Tiểu Cửu đang ngồi trên giường, hai người mới nín khóc mỉm cười, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Trư Ngộ Năng vươn ngón tay cái ra, than thở nói:
- Tiểu Cửu, đầu của ngươi là đầu người sao? Sao có thể nghĩ ra cái chủ ý hay như vậy? Nếu thả huynh đệ Chu Bình, còn thắt chặt thêm quan hệ giữa Chu Bình, Chu Vũ với Lý gia, thủ đoạn một mũi tên trúng hai đích này, khiến Ngộ Năng vô cùng bái phục.
Đầu heo béo, không phải đầu người, thì là đầu gì, một chút cũng không biết ăn nói.
Trần Tiểu Cửu ngơ ngác khinh thường Trư Ngộ Năng, mới dặn dò nói:
- Chu Bình, Chu Vũ đã bị ta thu phục, cái đinh này đã đâm sâu vào Lý gia, sau này, Chu Bình, Chu Vũ sẽ theo chỉ thị của ta, làm việc cho Chu gia, khiến mọi người thấy Chu gia và Chu Bình, Chu Vũ làm huyên náo.
- Chỉ có như vậy, mới có thể dành được sự tín nhiệm của Lý lão đầu, Ngộ Năng, Mỵ Nhi, nhớ kỹ nhất định phải diễn trò này, không thể để lộ cho bất cứ ai biết.
Hai huynh muội nghe vậy liền gật đầu.
Trần Tiểu Cửu tìm trên đầu giường của Chu Mỵ Nhi lấy ra một con dao găm sắc nhọn màu kim loại, ngưng trọng nói:
- Đây chính là hung khí của hung thủ giết hại cha nàng sao?
Chu Mỵ Nhi buồn bã gật đầu, trong lòng toát lên một sự bi thương khôn cùng.
Trần Tiểu Cửu cẩn thận quan sát một lát, nói:
- Trước đây ta từng nói, phía dưới chuôi đao này hoàn toàn không giống với loại dao găm bình thường, theo quan sát của ta, người cầm dao, phải thuận tay trái.
- Khẳng định như vậy?
Chu Mỵ Nhi cắn môi, kéo cánh tay Trần Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu, Chu gia dựa vào ngươi.
Trư Ngộ Năng hừ một tiếng, phản bác nói:
- Nhị muội, ta cũng là đàn ông à. Nói chuyện như vậy, khiến ta mất mặt quá.
Chu Mỵ Nhi lườm gã, nói:
- Huynh tiếp tục giả ngốc đi.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, nhìn con dao găm, có thâm ý nói:
- Ngộ Năng à, đã tới lúc huynh phải xuất núi rồi.
Trong mấy ngày sau đó, những người có họ hàng xa với hai huynh đệ Chu Bình, Chu Vũ không ngừng tìm tới Chu gia gây phiền phức, quan hệ giữa hai bên không chỉ không có thân tình, mà thật sự là địch thủ.
Đây cho dù là cục diện tốt đẹp nhất của Lý lão gia, cũng là kết quả vui vẻ nhất của Chu gia.
Trư Ngộ Năng rút cuộc là sau hai mươi năm giả ngốc, cuối cùng trong những năm mình yếu ớtt, sau khi đi ra khỏi rèm rồi, đứng trên đài cao, lại chống đỡ đại cục của Chu gia.
Mà bên cạnh gã, lại có bao nhiêu nô bộc thân mình cao lớn.
Người này chính là Hắc Sơn, giả trang.
Trư Ngộ Năng lần đầu ra khỏi màn, khiến mọi người đều chấn động, tất cả mọi người đều nhìn thấy sự đáng cười của Trư Ngộ Năng , nghĩ Chu thiếu gia ngốc nghếch này có thể tiếp quản được cái gì.
Nhưng, điều khiến bọn họ kinh ngạc là, sau khi Trư Ngộ Năng chống đỡ Chu gia, sự nghiêm cẩn, hữu độ, cơ trí bộc lộ ra khiến họ hàng thân thích đều phục tùng.
Không ai nghĩ ra Chu thiếu gia đần độn này sao lại đột nhiên khôn khéo thế?
Xoay cổ tay, độ mạnh, năng lượng, còn hơn Chu Mỵ Nhi quản chế nhiều năm rất nhiều, rất bội thu.
Một ngày, trời đẹp, mùa thu khí hậu mát mẻ, Trần Tiểu Cửu, Trư Ngộ Năng, Chu Mỵ Nhi còn có Hắc Sơn giả làm người hầu của Trư Ngộ Năng đi vào thành chơi đùa.
Liền thấy Hàn Mặc Tuần, Khổng Nghi Tần hai người họ đi tới.
Hàn Mặc Tuần thấy Trư Ngộ Năng, kéo cánh tay Trư Ngộ Năng, quan sát rất lâu, mới bi thương nói:
- Trời xanh có mắt! Chu Hoa lão đệ, có thể sinh ra một cậu con trai giỏi như này.