Trần Tiểu Cửu thuận miệng đùa nói:
- Những thứ này ta đều không hiểu! Ta còn quá trẻ mà.
- Ngươi còn hiểu hơn nhiều so với những người khác.
Độc Hoàng hờn dỗi, đôi mắt quyến rũ xấu hổ, mang theo sự thướt tha của một thiếu nữ, bàn tay nhỏ bé nhẵn nhụi như đứa trẻ, đẩy ngực Trần Tiểu Cửu ra, nói:
- Đêm hôm trước ngươi và Hoa Như Ngọc mây mưa trên giường, thoải mái như vậy, còn rầm rì nhỏ to, ngươi tưởng không ai biết sao? Còn chạy tới trêu ta.
Thấy Độc Hoàng trong lúc vô ý lộ ra vẻ phong tình mê người, trong lòng Tiểu Cửu có chút ngứa ngáy.
Nhưng hắn biết nghiệt duyên của mình quá nhiều, thật không thể mang thêm tai họa cho mỹ nhân kiều mỵ trước mắt này được, đành không cam lòng ngồi trên ghế, bỡn cợt nói:
- Nếu Độc Hoàng đã biết thái giám là như thế nào, vậy thì rất nhiều việc sẽ dễ làm.
Độc Hoàng che hai má nóng rát, nơm nớp lo sợ, ngồi xuống cách Trần Tiểu Cửu rất xa.
Lại không dám tỏ ra chắc chắn, sợ Tiểu Cửu hốt hoảng gục vào mình.
Cho nên đứng thẳng dậy, tư thế sẵn sàng lẻn ra cửa, khiến cho vạt áo giữa lưng và khe mông, để lại một kẽ hở, một đường cong vô cùng mê người.
Trần Tiểu Cửu sớm đã phát hiện ra đường cong mê người này, đôi mắt lén nhìn vòng eo của Độc Hoàng, thầm nghĩ nếu Hỗ tam nương với tư thế ngồi như vậy, mình nhất định sẽ xông lên, hung hăng chà đạp.
Độc Hoàng bị ánh mắt tham lam của Trần Tiểu Cửu nuốt lấy mà tâm hoảng ý loạn, đôi mắt quyến rũ chớp lia lịa, thất giọng nói:
- Tiểu Cửu, ngươi mau nói, ta nghe, ngươi còn không nói, ta thật sự mặc kệ ngươi đấy.
Tiểu Cửu thu lại ánh mắt, cười nhìn đôi mắt quyến rũ của nàng, cất cao giọng nói:
- Tào công công là thái giám, có quyền lực cao nhất, cũng có võ cô phi thường, nhưng, lão lại luôn muốn có được khoái lạc của người đàn ông, muốn làm một người đàn ông thực sự.
Độc Hoàng đỏ mặt, lắc đầu nói:
- Sao có thể chứ? Từ bộ sách mà ta xem thì, cái đó của đàn ông, cái đó thiến đi, bất luận thế nào, cũng không thể “lớn” lên được nữa.
Trần Tiểu Cửu cười, thầm nghĩ không chỉ bây giờ không thể dài ra, cho dù là kiếp trước của hắn, y học phát triển như vậy, cũng không có cách nào để giải quyết vấn đề này.
Hắn lại đi tới trước mặt Độc Hoàng, thần bí nói:
- Nhưng, ta lại cho lão một tia hy vọng.
Độc Hoàng đỏ mặt, nói với Tiểu Cửu:
- Ngươi…ngươi có thể khiến cái đó của đàn ông lớn lên sao?
Trần Tiểu Cửu cười thân thiết, rất tự nhiên gật đầu với Độc Hoàng, nói:
- Đó là lừa người, tỷ là Độc Hoàng, sao còn có thể tin lời ta?
Độc Hoàng bừng tỉnh, mới ngồi xuống, nhăn nhó nói:
- Ta luôn tin ngươi, bằng không, ngươi sao có thể trị khỏi vết thương của ta. Trong lòng ta luôn cho rằng ngươi là người không gì không làm được.
Trần Tiểu Cửu cảm thấy hài lòng cười nói:
- Ta nói với Tào công công ta có thể có cách khiến cho cái đó của đàn ông tái sinh, Tào công công biết ta là chân truyền của Thôi lão tổ, cho nên tin là thật, một lòng muốn dựa vào ta để khôi phục lại hùng phong nam nhi.
- Ta cũng vì gạt được lão mà nhận được nhiều sự ủng hộ, thiên sơn tuyết liên, độc cóc Tây Vực, nhân sâm ngàn năm, đều bị ta lừa lấy vào tay, còn bây giờ, Tào công công đã hết tác dụng rồi, đồ chó này tự gây nghiệt, không thể sống, lưu lại một ngày trên đời này, thì làm bậy một ngày, cho nên ta quyết giết lão.
Vẻ mặt tán thưởng của Độc Hoàng nhìn Tiểu Cửu, sùng bái nói:
- Tiểu Cửu, ngươi thật thông minh, chả trách Hỗ tam nương…không, chả trách có thể lừa được nhiều mỹ nữ thích ngươi vậy.
Trong tình thế cấp bách, Độc Hoàng thiếu chút nữa thì nói ra ba chữ Hỗ tam nương.
Trần Tiểu Cửu nhìn Độc Hoàng cười:
- Vậy tỷ thích ta không?
- Ngươi nói gì cơ?
Độc Hoàng đâu ngờ Trần Tiểu Cửu có thể nói ra lời không biết xấu hổ thế.
Thấy trong ánh mắt của Tiểu Cửu phát ra ánh mắt đầy tham lam, sợ tới mức tựa vào ghế, đầu buông xuống nói:
- Ta là nữ nhân già rồi, tuy ta có thuật trú nhan, thoạt nhìn giống tiểu cô nương, nhưng trái tim của ta đã già rồi.
- Đâu có già chứ?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Tam nương nói tỷ vẫn là một tiểu cô nương nguyên vẹn không tỳ vết mà.
Hai má Độc Hoàng nóng lên, cả người khô nóng, hung hăng dậm chân:
- Tam nương cũng thật là, sao cái gì cũng nói cho ngươi chứ? Các người xem ra đâu có giống mẹ vợ với con rể, giống như là đôi tri kỷ không có gì là bí mật ấy.
Vừa nhắc tới hai chữ “tri kỷ”, trong lòng Trần Tiểu Cửu bỗng chột dạ.
Vội vàng lại quay lại đề tài chính, trịnh trọng nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, cho nên ta đưa lời dẫn của Tào công công, chính là chế biến ra một thứ tuốc có thể khiến Tào công công tin tưởng được.
- Thứ thuốc này thoạt nhìn phải có mùi vị của các dược vật như Thiên Sơn tuyết liên và độc cóc Tây Vực, mới có thể khiến Tào công công tin là thật, chỉ có như vậy, sau khi Tào công công lấy được thuốc đi rồi, mới có thể biết rõ núi có hổ, đi theo hướng núi có hổ, liều mạng đuổi theo! Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ có thể chế ra loại thuốc này không?
Độc Hoàng thấy trong đôi mắt Trần Tiểu Cửu toát ra vẻ mong đợi, vòng eo kiều diễm, quyến rũ nói:
- Ta là Độc Hoàng, ngươi nói ta có thể chế ra thứ thuốc đó không? Ta thậm chí có thể chế ra một ít mê dược cho vào bên trong.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha:
- Kế này của Độc Hoàng tỷ tỷ rất hay, rất hợp ý ta.
Sau đó, Trần Tiểu Cửu và Độc Hoàng cùng bước vào một căn phòng đóng kín cửa.
Nửa đêm khuya khoắt, trong ánh nến mờ ảo, nhìn thấu qua cửa sổ có thể thấy một bóng dài trong phòng tối, đang bận rộn làm gì đó! Thỉnh thoảng, truyền ra những tiếng cười đùa giỡn.
Hoa Như Ngọc, Hỗ tam nương đứng trước cửa phòng, yên lặng nghe tiếng cười của Độc Hoàng.
Sắc mặt Hoa Như Ngọc tái nhợt, hung hăng quăng roi, sẵng giọng:
- Tên lưu manh này, thật không phải đồ tốt, sao cứ nhìn thấy mỹ nữ, hắn liền muốn đùa giỡn.
Trong lòng Hỗ tam nương như có quỷ, vội giải vây cho Tiểu Cửu nói:
- Tiểu Cửu chính là tính tình như vậy, đâu có nghĩ nhiều cớ chứ? Hơn nữa, con cũng đừng so đo, tuổi của Độc Hoàng còn tương đương với ta.
Hoa Như Ngọc vẻ mặt lo lắng nói:
- Nhưng..nhưng vẻ ngoài của Độc Hoàng còn …còn trẻ hơn cả con.
Hỗ tam nương giải thích nói:
- Độc Hoàng không phải loại người đó.
Hoa Như Ngọc ôm lấy cánh tay của Hỗ tam nương, làm nũng nói:
- Mẹ, con quản Tiểu Cửu tốt, không để cho huynh ấy lăng nhăng, mẹ phải thay con coi chừng Độc Hoàng, đừng để tỷ ấy dụ dộ Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu và Độc Hoàng đùa giỡn cả một đêm, cuối cùng cũng nghiên cứu chế tạo ra một thứ dược vật giả.
Chợt nghe thấy còn có một cỗ bảo khí thiên tài đập vào.
Sáng sớm Trần Tiểu Cửu đã triệu tập đám người Hoa Như Ngọc tới, bố trí xong xuôi mọi thứ.
Sau đó liền dắt tay Độc Hoàng, đi tới Cẩm Tú đình hẻo lánh, một mặt cử người, mang thư cho Y Đằng Tuyết Tử, một mặt đợi Tào công công tới mắc câu.
Những ngày này Tào công công rất thoải mái, âm thầm làm rất nhiều việc đại sự, bao gồm cướp lương thực, bao vây Bạch công tử ở Mộ Bình thành, đều làm rất xuôn sẻ.
Hơn nữa, tự bản thân lão còn luyện thành kim cương hoại thần công, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.
Nhưng, càng thành công, càng cảm thấy cuộc đời mình có một thiếu sót khổng lồ - mình trước sau vẫn là một tên thái giám đáng thương, trong lòng càng khát khao trở thành một người đàn ông chân chính.
Mà lão, cũng đang đợi tin của Trần Tiểu Cửu.
Tất cả mọi hy vọng của lão, đều ủy thác lên người truyền nhân duy nhất của Thôi lão tổ.
Sáng sớm hôm nay, tuy ăn xong bữa sáng, nhưng trong lòng lại mơ hồ có cảm giác run rẩy, mí mắt loạn lên, giống như, dường như có một việc đại sự gì đó sắp xảy ra.
Đang lúc mơ màng, Khang Thiết đi tới, trong tay cầm một phong mật thư, cung kính dâng lên Tào công công:
- Tào công công, một tên ăn mày, mang mật thư tới.
Tào công công mở ra nhìn chỉ thấy phía trên viết:
- Đại công cáo thành, tới Cẩm Tú đình, hãy nhớ, khiêm tốn! khiêm tốn.
Tào công công biết đây là bút tích của Trần Tiểu Cửu, nhưng vừa nhìn thấy bốn chữ “đại công cáo thành”, mặt lão đỏ lên, tim đập nhanh hơn, vui mừng hoa chân múa tay.
Lão hiểu rõ bốn chữ “đại công cáo thành” mà Trần Tiểu Cửu viêt là ý gì.
Ý là…ý là mình không còn là thái giám nữa.
Lại lần nữa làm cho cái kia lớn lên, đem lão trở thành một người đàn ông với ý nghĩa thật sự, cũng không cần dùng ngón tay của mình tận hưởng phụ nữ, có thể dùng cái đồ dưới háng kia thể tận hưởng được niềm khoái lạc mạn diệu của phụ nữ.
Trách không được thiên nhãn hôm nay, trái tim run rẩy, hóa ra là có việc mừng tới nhà.
Khang Thiết đâu biết chuyện gì đang xảy ra, lại lộ ra dáng vẻ kinh ngạc.
Tào công công nhận được thư, bắt chuyện Khang Thiết, nghĩ Trần Tiểu Cửu nói lão phải khiêm tốn! Liền dẫn Khang Thiết tới Cẩm Tú đình.
Đi tới cửa, lại thấy ô nhã bay đầy trời, phát ra tiếng huyên náo chói tai, khiến Tào công công lo lắng.
Lão đắn đo suy nghĩ, toàn bộ đều là võ trang, điểm một ngàn tử cấm vệ, trùng trùng điệp điệp, thẳng tới Cẩm Tú đình.
Trần Tiểu Cửu ngồi trong đình, Độc Hoàng cũng dịu dàng như nước, ngồi bên cạnh hắn.
Thị lực của Trần Tiểu Cửu rất tốt, từ xa xa đã có thể nhìn thấy đội ngũ trùng điệp, tiến thẳng tới Cẩm Tú đình, liền cười lạnh nói:
- Cẩn thận thuyền đi được vạn năm, Tào công công dù sao cũng là một phương kiêu hùng, rất thận trọng.
Nước tới chân, Độc Hoàng cũng căng thẳng, rất tự nhiên kéo tay Trần Tiểu Cửu, nhíu mi nói:
- Tiểu Cửu, thuốc của ta hẳn không có lỗ hổng gì chứ? Ta hơi sợ.
Trần Tiểu Cửu cảm nhận được bàn tay trắng mịn của Độc Hoàng có chút lạnh lẽo, vội nắm chặt, làm ấm tay nàng, an ủi nói:
- Không sao, lát nữa tỷ chỉ cần làm theo kế hoạch, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.
Độc Hoàng đáp ứng một tiếng, đôi môi đỏ mấp máy, dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu, ngươi cũng cẩn thận.
Đôi mắt sáng ngời đầy u oán, thân hình chợt lóe, nấp vào chỗ tối.
Tào công công đi đầu, đi tới Cẩm Tú đình, trong lòng vừa hưng phấn, vừa hết sức cảnh giác.
Thấy chỉ có mình Trần Tiểu Cửu đứng trong đình, vẻ mặt vui sướng, vội vàng tiến lên giục:
- Tiểu Cửu, thuốc ở đâu?
- Xuỵt…
Trần Tiểu Cửu ra vẻ thần bí thở dài một tiếng, oán giận nói:
- Tào công công sao lại dẫn theo nhiều người như vậy tới? E người khác không biết chuyện bí mất này sao?
Tào công công cười ngượng ngùng, không trả lời.
Trần Tiểu Cửu thần bí ngoắc tay với Tào công công:
- Công công, vào trong đình đi, đừng để người khác nhìn thấy.
Tào công công do dự một lát, đi vào đình cùng với Trần Tiểu Cửu, những tử cấm vệ bất khuất kia, đã bị lùi lại phía sau.
Đi tới ầấn đình, Tào công công lại không kiên nhẫn, nắm cánh tay Tiểu Cửu, mắt lộ ra hung quang nói :
- Tiểu Cửu, thuốc ở đâu?
Lão sớm đã quyết định rồi.
Chỉ cần thuốc thần tới tay, nhất định loại bỏ được chướng ngại vật to lớn Trần Tiểu Cửu này.
- Tào công công vội gì chứ?
Trần Tiểu Cửu thần bí nhìn trái phải, từ hông lấy ra một viên thuốc đầy hương khí, nắm trong tay.
Vững vàng phóng tới trước mắt Tào công công, bỡn cợt nói:
- Công công, ngài nhìn xem đây là gì?
- Lẽ nào đây là linh dược?
Tào công công vô cùng kích động, trong lòng như sóng biển cuồn cuộn, không ngờ không dám dùng tay chạm vào dược vật kỳ lạ như vậy.
Lão ngửi mùi thuốc, không ngờ thật sự có hơi thở linh bảo của trời đất, trong lòng coi dược vật là thật, ánh mắt tỏa sáng, giơ tay muốn lấy bảo bối.
- Đột nhiên!
Dường như có một cơn gió nhẹ thổi qua, một bóng trắng lướt qua, trong nháy mắt lại biến mất.
Nhìn lại, dược vật trong tay Trần Tiểu Cửu đã không thấy đâu nữa.
- Ai?
Trần Tiểu Cửu chỉ vào cái bóng người vừa bay nhanh qua, lo lắng nói:
- Công công, báo bối bị người ta cướp mất rồi, thế thế thì làm thế nào mới được đây?
Tào công công tức sùi bọt mép, thứ dược vật này chính là hy vọng của lão, là căn mệnh của lão, sao có thể để người khác cướp đi được?
Lúc này cũng không kịp nghĩ nhiều.
Vung tay lên, đi đầu, mang theo tử cấm vệ, thẳng tiến theo cái bóng trắng kia đuổi tới.