Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 903: Cô gái anh yêu trở về (17)

Trương Tổng đợi đến khi Tô Niên Hoa uống xong chén thứ hai, không chút nương tay tiếp tục rót một chén, ánh mắt Tô Niên Hoa bình tĩnh, mặt mày đều không chớp lấy một cái uống vào.

Tăng thêm chén rượu của anh uống vào, lúc này anh đã uống bốn chén rượu, thế nhưng khi anh đặt chén rượu xuống, mặt không đổi sắc hơi thở không gấp, giống như vừa rồi uống là nước trắng.

Cho dù Trương Tổng nghiện rượu như mạng, cũng không nhịn được bội phục tán dương Tô Niên Hoa một câu: “Tô tổng, thật sự là tửu lượng giỏi!”

Mặc dù vòng thứ nhất rượu của Tứ Nguyệt bị Tô Niên Hoa uống thay, thế nhưng Trương Tổng vẫn không từ bỏ để cho Tứ Nguyệt uống rượu, có thể là bất kể Trương Tổng tìm cớ rót rượu cho Tứ Nguyệt thế nào, Tô Niên Hoa vẫn luôn có thể tìm tới lý do uống thay Tứ Nguyệt, thậm chí tại sau cùng, Trương Tổng có đổi chén nhỏ cho Tứ Nguyệt cũng không khả thi, nên lúc Tứ Nguyệt uống, Tô Niên Hoa lại dưới tình huống không có người biết, đem rưouj trong chén Tứ Nguyệt đổi thành nước trắng.

Trường hợp như vậy, Tứ Nguyệt không thể quen thuộc hơn được, khi cô còn không có bức Tôn Dĩnh rời đi, lúc Tô Niên Hoa còn không biết cô thích anh, giữa cô và Tô Niên Hoa chỉ là đơn thuần lão tứ lão ngũ, mỗi một lần cô và Tô Niên Hoa đi tham gia xã giao, Tô Niên Hoa đều sẽ không có nhường ai thay cô cản rượu.

Thì ra chỉ có khi cô là em gái của anh, anh mới đối tốt với cô như thế.

Lòng Tứ Nguyệt, cuối cùng cũng không tìm được sự ấm áp hưng phấn trước kia Tô Niên Hoa giúp cô cản rượu, thay vào đó, lòng tràn đầy đắng chát và bất đắc dĩ không nói nên lời.

Bữa tiệc đến mười giờ tối mới tan cuộc, Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt đứng ở cửa của khách sạn kinh thành, nhìn Trương Tổng say khướt được trợ lý nâng đỡ lên xe.

Trương Tổng sau như bãi bùn, mồm miệng không rõ nói gì, để cho người ta căn bản không nghe thấy, cuối cùng vẫn là trợ lý khách khí lễ phép nói tạm biệt với Tứ Nguyệt cùng Tô Niên Hoa: “Tô tổng, Tứ tiểu thư, hẹn gặp lại.”

Tô Niên Hoa thu hồi vẻ mặt gật đầu, không nói gì.

Tứ Nguyệt lại mỉm cười mở miệng nói một câu “Hẹn gặp lại”, sau đó nhìn xe Trương Tổng dần dần rời đi, mới quay đầu, phát hiện Tô Niên Hoa vốn đứng cạnh mình đã không thấy tăm hơi.

Tứ Nguyệt nhíu lông mày, khoảng chừng nhìn quanh, thì thấy Tô Niên Hoa đang dựa vào cây đại thụ cách đó không xa nôn mửa.

Tứ Nguyệt mím môi, đứng một lúc, không thể khống chế quay người, đi về phía tiệm thuốc gần đấy.

Chờ đến khi Tứ Nguyệt mua thuốc giải rượu từ bên trong ra, Tô Niên Hoa đã nôn hết, người đứng ở ven đường, đang nhìn chung quanh giống như tìm gì, thẳng đến khi thấy được cô, người mới bình tĩnh trở lại.

Cách một khoảng cách, Tứ Nguyệt không nhìn thấy sắc mặt Tô Niên Hoa chậm rãi buông lỏng.

Tứ Nguyệt đi đến trước mặt Tô Niên Hoa, đưa thuốc giải rượu cho Tô Niên Hoa, sau đó lấy chai nước khoáng từ cốp xe Tô Niên Hoa, vặn ra, đưa tới.

Thì ra cô vừa biến mất không thấy, là đi mua thuốc cho anh.

Tô Niên Hoa vươn tay, tiếp nhận thuốc giải rượu và nước, đầu ngón tay nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy, trong đầu nghĩ đến, ba năm rưỡi trước, chính mình gặp được Tôn Dĩnh, về đến nhà, đối với Tứ Nguyệt hỏi ý kiến mình có muốn ăn hay không, tùy ý nói lý do dạ dày không thoải mái, sau đó Tứ Nguyệt liền đi ra cửa mua thuốc giúp anh.

Chương 904: Cố gái anh yêu trở về (18)

Anh nhớ kỹ, hôm đó mưa rất to, cô vội vàng đi ra ngoài không có mang dù, bị xối toàn thân ướt đẫm. . .

Mà lúc đó anh đâu? Đang vì bất chợt gặp lại Tôn Dĩnh mà đáy lòng giãy dụa.

Thực ra trong hôn nhân, anh không đơn thuần biểu hiện ra ngoài đối cô không tốt, từ trong lòng, anh cũng chưa từng đối tốt với cô.

Tứ Nguyệt nhìn thấy Tô Niên Hoa một tay cầm thuốc, một tay cầm nước, cứng ngắc đứng tại chỗ không biết nghĩ cái gì, qua thật lâu, cuối cùng Tứ Nguyệt không nhịn được lên tiếng hỏi một câu: “Làm sao vậy?”

Tô Niên Hoa nghe được tiếng Tứ Nguyệt, mới bất tri bất giác lấy lại tinh thần, anh lắc đầu với Tứ Nguyệt, mắt trở nên có chút nóng rực, chỉ là vội vàng lấy thuốc, nhét vào miệng bên trong, nghểnh đầu, nuốt xuống.

Ăn xong thuốc giải rượu, Tô Niên Hoa ném trai nước rỗng vào thùng rác, sau đó, mở cửa xe.

Tứ Nguyệt khom người, chui vào, lập tức Tô Niên Hoa cũng ngồi vào theo.

Tài xế đợi hai người ngồi xuống, liền khởi động xe.

Trong xe rất lợi yên tĩnh, Tô Niên Hoa cùng Tứ Nguyệt không có bất kỳ cái gì để nói, Tứ Nguyệt nghiêng đầu, xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhìn thấy bên trong phản chiếu bóng dáng của Tô Niên Hoa, người đàn ông dựa vào xe, từ từ nhắm hai mắt, cũng không nhúc nhích một chút.

Bời vì cửa sổ xe trong suốt, bên trong phản chiếu hình người có chút mơ hồ, Tứ Nguyệt thấy không rõ lắm vẻ mặt của Tô Niên Hoa, thế nhưng từ tư thái kia, nhìn lại giống như rã rời khó chịu.

Tứ Nguyệt do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn về phía Tô Niên Hoa.

Người đàn ông nhắm mắt lại, giống như cảm giác được cô quay đầu, khi ánh mắt Tứ Nguyệt chạm tới, anh đột nhiên mở mắt ra.

Tứ Nguyệt không nghĩ tới chính mình, lại bị Tô Niên Hoa bắt được, cô có vẻ hơi thất kinh rủ tầm mắt xuống, khẩn trương thốt ra một câu: “Anh uống nhiều rượu như vậy, không có sao chứ?”

Tô Niên Hoa bị Tứ Nguyệt quan tâm hỏi, có chút ngây ngẩn, anh nhìn chằm chằm cô gái buông thõng tầm mắt hồi lâu, mới mở miệng nói: “Không có việc gì, đã thành thói quen.”

Thật sự đã thành thói quen, lúc đầu cô qua nước Pháp, mỗi ngày gần như anh đều ngâm mình ở trong cồn rượu.

Khi đó, anh cho là mình uống say, sẽ không khó chịu như vậy, thế nhưng nào có ai biết, mượn rượu giải sầu thì càng sầu, đến sau cùng, vậy mà anh uống làm sao cũng đều không say, xem như uống đến toàn thân khó chịu, ý thức của anh, mãi mãi vẫn sẽ tỉnh táo.

Tứ Nguyệt không biết tường tình, không hiểu câu kia “Đã thành thói quen” của Tô Niên Hoa là có ý gì, chỉ “À” một tiếng, không có nói chuyện.

Trong xe lại yên tĩnh lại, qua thật lâu, Tô Niên Hoa lại lên tiếng, nói một câu: “Vừa rồi uống thuốc giải rượu, hiện tại tốt nhiều.”

Tô Niên Hoa nói xong, dừng một chút nói lần nữa: “Cám ơn em.”

“Không sao, người nói cám ơn phải là em, anh cản rượu thay em nhiều như vậy.” Tứ Nguyệt nhẹ nhàng nói xong câu đó, tâm trở nên có chút bất an, chính mình chủ động mua thuốc giải rượu cho anh, lại chủ động hỏi thăm anh có sao không, anh sẽ không hiểu lầm vì vẫn còn nhớ mãi không quên anh chứ?

Ngón tay Tứ Nguyệt nắm chặt, không có nhìn Tô Niên Hoa, chỉ là liều mạng cong khóe môi, tiếp tục bổ sung một câu: “Vả lại, chúng ta anh em nhiều năm như vậy, giúp đỡ cho nhau chiếu cố là phải.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK