Lục Nhiên đứng ở một bên, nghe được câu nói nghiêm túc này, trong miệng phát ra một tiếng “cười“.
Kết quả anh ta chỉ cười được nửa, ánh mắt sắc bén của Đường Thời quét tới, như là năm mươi con dao đâm về phía anh ta, khiến Lục Nhiên sợ đến nỗi vội vàng nuốt tiếng cười vào trong bụng.
Lúc này Đường Thời quét ánh mắt sắc lang sang Cố Khuynh Thành, hỏi: “Tài liệu hợp tác đâu?”
Cố Khuynh Thành liếc mắt nhìn Tô Niên Hoa, vừa muốn mở miệng, Tô Niên Hoa đã lanh mồm lanh miệng nói: “Ở trên xe của tôi.”
Cậu là Cố Khuynh Thành sao? Đường Thời nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Tô Niên Hoa một cái, sau đó lạnh mặt, xoay người rời đi.
Tô Niên Hoa, Lục Nhiên và Cố Khuynh Thành vội vàng đuổi theo.
Bước chân Đường Thời đi rất nhanh, chân Cố Khuynh Thành bị thương nên đi rất chậm, ngay lúc Tô Niên Hoa và Lục Nhiên giùng giằng đi theo Đường Thời, còn Cố Khuynh Thành bị cách khá xa, Đường Thời lại từ từ thả chậm tốc độ.
Đi vào bãi đỗ xe, Tô Niên Hoa vội vã mở cửa xe, lấy tài liệu hợp tác từ bên trong ra, đưa cho Đường Thời.
Đường Thời đoạt lấy bản hợp đồng, liếc Cố Khuynh Thành đứng một bên, quay sang nói với Tô Niên Hoa: Đưa cô ấy về nhà.”
Về nhà?
Ở trong công ty cô còn có việc chưa hoàn thành, chất đến ngày mai, nhất định sẽ rất bận.
Cố Khuynh Thành vội vàng nói: “Bác sĩ nói em không sao, hơn nữa bây giờ em đã tốt rồi.”
”Xí Nghiệp Thịnh Đường thiếu cô, có đóng cửa không.” Đường Thời thản nhiên nói một câu nói, rồi xoay người đi tới bên xe của mình, mở cửa xe ngồi vào, nhấn ga, cứ thế mà đi.
Tô Niên Hoa và Lục Nhiên đưa Cố Khuynh Thành về nhà, rồi chạy về công ty Thịnh Đường, vừa may chưa có muộn cuộc hội nghị thường kỳ thứ 2 hàng tuần.
Lúc họp, Đường Thời vẫn như trước, chỉ nghe mọi người tổng kết công trạng công ty tuần trước, sau đó có thể không nói lời nào thì sẽ không nói lời nào.
Chỉ là đến lúc Lục Nhiên và Tô Niên Hoa tổng kết công việc, Đường Thời lại như biến một người khác, chữ đối chữ gay gắt, cho hai người một đống khuyết điểm.
Cuối cùng, Đường Thời ném bản hợp đồng về phía Tô Niên Hoa, nói: “Lão Ngũ, cậu về làm lại bản hợp đồng này cho tôi!”
Sau đó ngẩng đầu, quay sang nói Lục Nhiên: “Nếu như buổi chiều hôm nay sáng ý về vườn nguyên sinh không tốt, tôi liền trực tiếp đưa cậu đến nơi chim không thèm ỉa, để cậu triệt để cảm nhận được cái gì gọi là nguyên sinh!”
Nói xong Đường Thời liền cho một câu “Tan họp”, rồi cầm bản bao cáo trên bàn, rời khỏi phòng họp.
Đường Thời vừa đi, bầu không khí trong phòng họp như được khai thoáng, Tứ Nguyệt ghé vào bàn, nhìn Lục Nhiên và Tô Niên Hoa, không che giấu tâm tình giễu cợt của mình chút nào, hỏi Tô Niên Hoa: “Lão Ngũ, hôm nay Lão Nhị đắc tôi gì với anh ấy vậy?”
Chương 52: May mắn trong nguy hiểm (8)Tuy Tô Niên Hoa cũng chỉ bị Đường Thời mắng, thế nhưng vừa nghĩ có thể xem Lục Nhiên bị chê cười, lập tức không keo kiệt chia xẻ chút nào:“Ngày hôm nay, lúc Khuynh Khuynh mang tài liệu hợp tác tới cho anh ấy, bị trật khớp chân, rõ ràng trong lòng anh ấy lo lắng muốn chết, nhưng hết lần này tới lần khác lại giả bộ không có chuyện gì, gọi điện bảo tôi đi qua đưa Khuynh Khuynh tới bệnh viện.”
”Tôi và Khuynh Khuynh đợi bác sĩ khám và cho thuốc xong, đang chuẩn bị rời bệnh viện, thì lại thấy anh ấy và Nhị ca đi qua, sau đó tôi liền hỏi một câu đại ca sao anh ở đây? Cô đoạn xem anh ấy nói như thế nào?”
Tứ Nguyệt tò mò hỏi: “Như thế nào? Như thế nào?”
”Rõ ràng anh ấy tới xem Khuynh Khuynh, kết quả anh ấy lại hết lần này tới lần khác nói nghiêm túc một câu, anh ấy tới lấy tài liệu hợp tác.” Tô Niên Hoa nói đến đây, cũng cười rộ lên: “Mà trước đó anh ấy cũng đã trực tiếp thẳng thắn hủy bỏ hợp tác, cho nên tài liệu hợp tác chỉ là giấy vụn không chút tác dụng, anh ấy lại cho thể nói tới lấy tài liệu, sau đó, Lão Nhị lại cười phốc lên.”
”Lão Ngũ, cậu bớt ở đây pha trò cho tôi, không phải cậu cũng giống vậy sao? Rõ ràng lúc đó anh ấy nói với Khuynh Khuynh, hỏi Khuynh Khuynh tài liệu hợp tác đâu? Kết quả, cậu lại lanh mồm lanh miệng nói tài liệu hợp tác ở trên xe, làm hại anh ấy bỏ mặc tất cả công việc ở trong công ty, chạy đến bệnh viện chỉ nghe được Khuynh Khuynh nói một câu!”
”Nói câu gì?” Tứ Nguyệt hỏi.
”Đường Tổng.”
”Phốc!”
”Ha ha ha ha!”
”Đã nhiều năm như vậy, anh ấy không có buồn bực như vậy!”
Ngày thứ hai, Cố Khuynh Thành vẫn ở nhà nghỉ một ngày.
Cô vốn định đi làm, thế nhưng bảy giờ sáng lại nhận được điện thoại của Trình Tả Ý, nói cho cô biết: “Đường Tổng bảo cô không phải đến công ty để gây phiền toái cho mọi người, kêu cô tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi.”
Ngày thứ ba, chân Cố Khuynh Thành đã hoàn toàn tiêu sưng.
Buổi chiều là tiệc sinh nhật của Đường Thời, chẳng qua mới bốn rưỡi, bộ phận thư ký đã tan tầm.
Bởi vì Cố Khuynh Thành vừa mới mang giày cao gót mà bị trật khớp chân, cho nên buổi chiều về nhà đổi lại lễ phục phải phối hợp với giày cao gót, nên đã chọn đôi giày trung bình.
Tiệc sinh nhật của Đường Thời, bắt đầu vào bảy giờ tối.
Nên bảy giờ Cố Khuynh Thành chạy đến.
Hội trường đã tụ tập rất nhiều người, đều là quan to quyền quý nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Hội trường tiệc sinh nhật, là một tay Đường Uyển bố trí, xa hoa duy mỹ.
Bảy giờ mười phút, Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa cùng nhau đi tới, từ khi Cố Khuynh Thành về nước, Tứ Nguyệt không có gì ngoài một lần điện thoại với cô, bởi vì vẫn đều bận rộn ở bên nước ngoài, cho nên đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt.
Hai cô gái từ nhỏ đã có quan hệ vô cùng tốt, hiện tại gặp lại, lập tức ôm nhau một chỗ.
Đã lâu không gặp, tất nhiên là hai cô gái muốn ôn chuyện, cho nên Tứ Nguyệt lập tức lôi kéo Cố Khuynh Thành, tìm một góc tương đối yên tĩnh ngồi xuống.