Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101: Cô ấy không thích tôi (9)

Phụ nữ chú ý nhất là dung mạo mình.

Bị người khác ghét bỏ mặt mình, không thể nghi ngờ chính là đả kích lớn nhất với một người phụ nữ.

Mà Đường Thời lại là người đàn ông Phùng Y Y yêu sâu nhất, trong câu chữ của anh không chút nào che dấu chán ghét đối với khuôn mặt này của Phùng Y Y.

Vì thế đả kích như vậy nháy mắt liền bị phóng to gấp mười lần, khiến Phùng Y Y có cảm giác dường như bầu trời sập xuống.

Phùng Y Y sững sờ nhìn chằm chằm dung nhan tuấn dật khiến người ta có chút không chân thực của Đường Thời, kinh ngạc khoảng hai phút mới chớp chớp mắt, phục hồi lại tinh thần, sững sờ nói một câu: “Đường, Đường tổng.”

Phùng Y Y chỉ hô tên Đường Thời, nước mắt liền tuôn rơi.

Cho dù là lúc ban đầu cô ta và Cố Khuynh Thành cãi nhau, lỗi là ở trên người cô ta, nhưng mà Đường Thời lại không biết a, hơn nữa từ trong lời của cô ta thì Cố Khuynh Thành sai nhiều hơn.

Huống chi Cố Khuynh Thành động thủ đánh người vốn là không đúng, tại sao Đường Thời một chút phản ứng cũng không có liền trực tiếp quở mắng cô?

Buổi chiều lúc Phùng Y Y bị Cố Khuynh Thành đánh hai cái tát cũng cảm thấy ủy khuất, nhưng cũng không có ủy khuất đến tình hình long trời lở đất. Vậy mà hiện tại Phùng Y Y cảm thấy được Phùng Y Y lại cảm thấy mình bị ủy khuất giống như Đậu Nga, đáy lòng cô ta giống như nổi lên đầy tuyết lớn, lạnh thấu xương.

Phùng Y Y giống như giải oan cho mình, giọng nói mang theo vài phần tức giận bất bình: “Là Cố Khuynh Thành đánh tôi, Cố Khuynh Thành đụng đến tôi trước, Đường tổng, anh xử lý như vậy chẳng phải là dung túng cho Cố Khuynh Thành càng không sợ gì cả sao, anh làm như vậy là không công bằng.”

Đường Thời giống như nghe được một truyện cười vô cùng buồn cười, nhìn chằm chằm vẻ mặt đầy căm phẫn của Phùng Y Y, ha ha cười nhẹ hai tiếng.

Không sợ gì cả?

Anh đúng là thật hy vọng cô gái Cố Khuynh Thành kia ở trước mặt anh không sợ gì cả!

Dù chỉ một chút anh cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.

Không phải dè dặt cẩn thận, từng bước thận trọng như hiện tại!

Tiếng cười Đường Thời nghe qua trầm thấp mà lại thong thả, thậm chí còn mang theo một chút êm tai.

Nhưng mà không biết xảy ra chuyện gì, rơi vào đáy lòng Phùng Y Y lại khiến cô ta mơ hồ cảm giác một cỗ nguy hiểm.

Ánh mắt Phùng Y Y vốn không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn thẳng Đường Thời.

Đột nhiên Đường Thời thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm ánh mắt Phùng Y Y hai giây, sau đó chậm rãi mở miệng, giọng nói Đường Thời trước sau như một đều du dương êm tai, mang theo trào phúng riêng biệt: “ Phùng Y Y, tôi đã thấy ỷ sủng mà kiêu, nhưng chưa thấy qua không sủng mà kiêu giống như cô vậy!”

Chương 102: Cô ấy không thích tôi (10)

“Phùng Y Y, tôi thật đúng là không có gặp qua người tự tìm phiền phức giống như cô vậy!” Đường Thời cao cao tại thượng liếc xéo vẻ mặt hoa lê đẫm mưa của Phùng Y Y một cái, giọng nói đột nhiên lạnh đến cực hạn:“Cô đừng cho là tôi không biết phân biệt, nếu như chán ở Thịnh Đường, hiện tại lập tức cút cho tôi.”

Đường Thời hung hăng vung tay đang nắm cằm Phùng Y Y, trực tiếp cầm lấy khăn ướt trên bàn cẩn thận lau tay mình trước mặt cô ta.

Đường Thời vô sỉ nhất cũng không phải mặc kệ chuyện này ai đúng ai sai, chỉ một lòng một dạ bao che khuyết điểm Cố Khuynh Thành, sau đó đả kích người khác.

Đường Thời vô sỉ nhất cũng không phải dưới đáy lòng giúp đỡ Cố Khuynh Thành, sau khi giúp đỡ Cố Khuynh Thành còn muốn hung hăng bổ một đao.

Đường Thời vô sỉ nhất chính là một đao kia của anh cũng thật đầy đủ bén nhọn không lưu tình.

Anh rút ra một tờ khăn giấy lau sạch sẽ tay mình, sau đó còn lấy ra một tờ giấy lau tay mình một lần nữa.

Phùng Y Y không phải kẻ ngốc, nhìn một màn này, huyết sắc trên mặt cô ta hầu như không còn.

Nhưng mà chỉ tiếc là, Đường Thời vĩnh viễn giống như cũng không từ bỏ ý đồ, cũng không biết tám chữ chừa chỗ trống cho người khác rốt cuộc viết như thế nào.

Sau khi Đường Thời liên tục lau hai tấm khăn ướt, liền vứt khăn ướt như đồ thừa lên trên bàn bên cạnh.

Sau đó cầm văn kiện trên bàn, nhìn cũng không nhìn Phùng Y Y một cái liền trực tiếp đi ra khỏi phòng họp.

Trong tích tắc Đường Thời đóng cửa phòng họp ấy, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc Phùng Y Y trong phòng hội nghị truyền đến.

Anh chẳng những không có một chút thương hương tiếc ngọc, ngược lại đáy mắt lại còn loé lên một tia trào phúng.

Cố Khuynh Thành trước mặt anh chỉ mong sao bày ra bộ dáng nhu thuận có hiểu biết, hoàn toàn bày ra một mặt tốt nhất cho anh, làm sao có thể gây chuyện thị phi ở trong công ty?

Người phụ nữ kia, sợ nhất chính là anh dưới cơn giận dữ đuổi cô ra khỏi Thịnh Đường.

Chuyện cô có thể động thủ với Phùng Y Y, nhất định là do Phùng Y Y đụng vào điểm mấu chốt của cô!

Lại nói, cho dù là anh không đi truy cứu rõ ràng chuyện này, liền tính thật sự là Cố Khuynh Thành ỷ sủng mà kiêu gây chuyện thị phi, anh ở nơi này, cũng không có gì không thể thiên vị.

Công bằng?

Đầu Phùng Y Y có phải gỉ sét hay không, vậy mà tới nơi này nói công bằng cùng Cố Khuynh Thành với anh?

Đây không phải không có việc gì tìm tai vạ sao?

Càng tròn càng đau, người nên ỷ sủng mà kiêu thì không ỷ sủng mà kiêu, người không có một chút tư cách ỷ sủng mà kiêu lại cứ hếch mũi lên mặt không dứt!

Thế giới này có thói xấu sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK