Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 287: Muốn để cô ấy yêu tôi (17 )

Hiện nay lại còn liên lụy tới Cố Gia, thật đúng là chữa tốt thành xấu.

Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng thở dài một hơi, rõ ràng người cô vừa mệt lại buồn ngủ, thế nhưng đại não lại không ngừng chuyển, trong lúc bất chợt cũng không biết chuyện gì xảy ra, cô lại nhớ đến trước khi Đường Thời đi, để lại cho cô một câu nói kia.

“Nếu muốn mượn tôi cứu Cố thị, vậy suy nghĩ tôi, rốt cuộc tôi mong muốn cái gì! Mà em, đến cùng nên cho tôi cái gì!”

Trong đầu Cố Khuynh Thành lăn qua lộn lại những lời này ba bốn lần, đầu tiên là cô kinh ngạc tại sao Đường Thời biết cô muốn mượn anh cứu Cố thị, sau đó đáy mắt của cô liền lóe ra một tầng vui mừng, tâm cũng dựng lên, so với chính mình trước khi biết Đường Thời ngầm trợ giúp bản thân, còn hưng phấn vui vẻ hơn.

Đường Thời nói, để cho cô suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc anh muốn cái gì, cô nên cho anh cái gì!

Lời này của anh, có phải đại biểu cho việc, chỉ cần cô cho anh thứ anh muốn, anh sẽ cưới cô?

Tốc độ tim đập của Cố Khuynh Thành, càng ngày càng nhanh, tay cô, lặng yên không tiếng động liền nắm thành quả đấm, hô hấp cũng trở nên dồn dập theo.

Cô muốn gả cho Đường Thời, không phải là không có hy vọng, mà là có hy vọng duy nhất.

Người đàn ông kia, nếu như anh tuyệt đối không muốn kết hôn với cô, anh cần gì phải nói cho cô những lời này?

Cho nên, cho tới nay, anh đối với cô phẫn nộ khinh thường, cũng không phải ghét bỏ cùng chán ghét, mà là bởi vì, cô cho anh, cho tới bây giờ đều không phải là thứ anh mong muốn?

Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng nhíu mày lại, chỉ là, Đường Thời mong muốn cái gì?

Buổi tối Đường Thời uống rượu, giằng co như vậy mấy giờ, cuối cùng cũng ngừng, anh trực tiếp đi xuống tầng hầm ngầm, lái một chiếc xe, đạp cần ga, nhanh chóng lái về ra khu nhà.

Đường Thời cũng không biết nên đi đâu, tùy ý lái trên đường cái, đi được một lúc, nhận được điện thoại của Tô Niên Hoa gọi tới.

“Anh, anh thực sự định đưa Tiểu Nguyệt ra ra nước ngoài?”

“Cho Tiểu Nguyệt ra khỏi nước chơi một tháng.” Nói xong, Đường Thời chuẩn bị cúp điện thoại, sau đó lại bổ sung một câu: “Tin tức này người nào cũng không được cho biết.”

Tứ Nguyệt không đi, thì Cố Khuynh Thành sẽ không khôn ra? Phải biết rằng cô gái kia, đã bị anh cho uống thuốc tránh thai, chỉ mới ngã một lần.

“Biết biết, nhất định em sẽ nói cho mọi người, Tiểu Nguyệt chọc giận mặt rồng bị lưu đày ra nước ngoài sống quãng đời cô độc còn lại.” Tô Niên Hoa cợt nhả nói.

“Vô nghĩa!” Đường Thời mắng một tiếng, nghe được bên trong điện thoại, mơ hồ truyền đến tiếng ca, thuận miệng hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

“Ở Kim Bích Huy Hoàng a.” Tô Niên Hoa đáp xong, lập tức khoe mã hỏi: “Anh, anh có muốn tới hay không? Kim Bích Huy Hoàng nay có rất nhiều cô em xinh đẹp, đều rất non nớt.”

“Biến, chị cậu không biết đứng đắn!” Đường Thời chửi một câu, cắt đứt điện thoại, xe đi phía trước một đoạn, bắt đầu quay đầu, đi Kim Bích Huy Hoàng.

Chương 288: Muốn để cô ấy yêu tôi (18 )

Đường Thời đến Kim Bích Huy Hoàng, mới phát hiện ngoại trừ Tô Niên Hoa, Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần và Tứ Nguyệt đều ở đây.

Trong phòng bao gọi hai cô gái, chẳng qua chỉ có hai người, Tô Niên Hoa một thân tây trang màu trắng, bên trong mặc áo sơ mi màu đen cởi hai cái nút, lộ ra xương quai xanh khêu gợi, trái ôm phải ấp hai cô gái, ngồi ở trước đài hát, hăng hái hiên ngang hát.

Trước mặt Lục Nhiên để một xấp văn kiện thật dầy, cho dù là ở trường hợp ồn ào như vậy, anh ta vẫn có thể chuyên chú giải quyết chuyện công việc như trước.

Tứ Nguyệt và Lâm Cảnh Thần đang nm xúc xắc cụng rượu, trạng thái tinh thần Tứ Nguyệt không phải cực kỳ tốt, liếc mắt nhìn Đường Thời một cái, cũng không có bắt chuyện, anh mắt liền chuyển qua Tô Niên Hoa đang chơi đùa hai cô gái, sau đó nhanh chóng rời mắt, cầm cái hộp xúc xắc trên bàn là lắc.

Đường Thời chỉ cho rằng Tứ Nguyệt bởi vì mình phát hỏa với cô và Cố Khuynh Thành, mới hiển lên mất hứng, lúc đi qia Tứ Nguyệt, vươn tay xoa đầu của cô.

Tứ Nguyệt ngẩng đầu, rầu rĩ không vui bỉu môi, hô một tiếng: “Anh”, ánh mắt lại nhìn về phía Tô Niên Hoa.

Đường Thời ngồi ở bên người Lục Nhiên, cầm lấy ly rượu mới trên bàn, rót cho mình một ly, cầm lên uống một ngụm, nghiêng đầu, liếc về phía báo cáo trên đầu gối Lục Nhiên, phát hiện là bảng khai báo tài vụ một tuần trước, Đường Thời lại uống một ly rượu, hỏi: “Tăng bao nhiêu tỉ lệ phần trăm?”

“45, không bằng tuần trước.” Lục Nhiên trả lời Đường Thời nhanh chóng, khép lại báo cáo, cũng bưng rượu của mình lên uống, sau đó nghiêng đầu, liếc mắt Đường Thời một cái, hơi mang vài phần đùa giỡn nói: “Chẳng qua, đi so với việc Cố Khuynh Thành đến Thịnh Đường đi từ tuần thứ hai, một tháng doanh thu giảm, cũng chịu.”

Đường Thời sao nghe không hiểu Lục Nhiên là đang giễu cợt trước đây bản thân bởi vì Cố Khuynh Thành bị trật chân, trực tiếp hủy bỏ hợp tác.

Anh nhếch môi, nụ cười nhạt nhòa, không nói gì giơ ly rượu lên, chậm rãi uống một hớp.

Lục Nhiên chờ Đường Thời để ly rượu xuống, mới không kiêu không vội mở miệng, hỏi: “Nghe nói, nay cậu và Khuynh Thành cãi nhau?”

Nói đến đây, Lục Nhiên cố ý cải chính một chút: “À, không đúng, không phải cãi nhau, mà là cậu mắng Khuynh Thành, tiếp theo là đến Tiểu Nguyệt, cũng bị khi dễ theo?”

Đường Thời liếc mắt nhìn Lục Nhiên, còn chưa mở miệng, Lục Nhiên đã biết rõ Đường Thời muốn hỏi gì, ăn ý nói: “Là Lão Ngũ nói cho tôi biết.”

“Lão Ngũ đúng là lắm miệng.” Đường Thời thấp giọng nói một câu.

Lục Nhiên không nói gì, từ từ thưởng thức một ly rượu, sau đó mới mở miệng, nói: “A Thời, nghe nói cậu nói với Khuynh Thành rất quá đáng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK