Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 659: Đường Thủy, Đường Quả, Đường Đường (9)

Vẻ mặt Cố Khuynh Thành, một mực duy trì ngốc trệ từ trong bệnh viện đi ra, chưa bao giờ thay đổi qua.

Đường Thời phát giác thân thể Cố Khuynh Thành, ở trong lồng ngực của mình, cũng bắt đầu run rẩy, mà càng lúc càng run rẩy lợi hại.

Tuy nhiên Đường Thời thật sự không muốn tin tưởng là đứa bé trong bụng Cố Khuynh Thành xảy ra vấn đề, nhưng anh nhìn bộ dạng cô như thế, lại chỉ có thể nghĩ tới nó, sau đó, cánh tay anh ôm cô, cũng run rẩy theo.

Hai người cứ run rẩy đi đến trước xe như vậy, Đường Thời dùng khí lực lớn mới mở cửa xe, cẩn thận đỡ lấy Cố Khuynh Thành từng li từng tí ngồi vào, sau đó anh đóng cửa xe, vội vội vàng vàng lên xe theo.

Anh nhìn qua cô vẫn ngốc dạng như vậy, vắt hết óc tìm một số lời an ủi, thế nhưng anh phát giác giờ phút này, chính mình lại có chút tắt tiếng, Đường Thời nghĩ kỹ nửa ngày, sau đó cứng ngắc nói một câu: “Khuynh Khuynh, em đừng quá khó chịu.”

Cố Khuynh Thành không có phản ứng, hốc mắt lại đỏ.

Đường Thời đau lòng thành một đoàn, anh hốt hoảng một chút, sau đó giơ tay định lấy khăn tay ra, còn chưa có rút, nước mắt Cố Khuynh Thành đã rơi ào xuống.

Đường Thời cảm thấy hô hấp của mình đều ngừng theo, anh một bên giúp cô lau nước mắt, một bên lại phí sức chín trâu hai hổ, mở miệng nói một câu: “Khuynh Khuynh, em còn trẻ, về sau có nhiều cơ hội mà.”

Cố Khuynh Thành liếc mắt Đường Thời một cái, nước mắt rơi mạnh hơn.

Đường Thời luống cuống tay chân, sau cùng anh mới bỗng nhiên nhớ tới, chính mình hình như có chút đầu óc chập mạch, hiện tại xuất hiện vấn đề như vậy, anh hẳn là nghĩ biện pháp gọi điện thoại, liên hệ bác sĩ tốt nhất trên thế giới, nhìn xem có thể giúp đỡ Cố Khuynh Thành hay không, thế là anh liền vội vội vàng vàng cầm điện thoại di động lên: “Khuynh Khuynh, em đừng vội, hiện tại anh sẽ gọi điện thoại liên hệ bác sĩ giúp em.”

Nói xong, Đường Thời tìm Lục Nhiên gọi.

Điện thoại vừa bíp bíp một tiếng, còn chưa có bị người nghe, Cố Khuynh Thành đột nhiên vươn tay, đoạt lấy điện thoại di động Đường Thời, hung hăng cúp máy, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc mắt Đường Thời một cái, còn chưa mở miệng nói chuyện, trước “Oa” khóc lên, cô khóc một hồi thật lâu, mới đứt quãng nói một câu: “Em không phải heo…”

Những lời này của cô hoàn toàn không giải thích được, có chút để cho người ta muốn cười, thế nhưng Đường Thời nhìn lấy Cố Khuynh Thành khóc lớn như vậy, nào có nửa điểm ý cười, chẳng qua là cảm thấy lục phủ ngũ tạngsắp bị cô khóc lộn, anh đành phải cầm khăn tay, một bên lau nước mắt thay Cố Khuynh Thành, một bên không biết câu nói kia của cô là có hàm nghĩa gì, nhưng vẫn theo cô nói, thoáng có chút vụng về an ủi cô: “Đúng đúng đúng, Khuynh Khuynh không phải heo, làm sao Khuynh Khuynh là heo…”

Lúc Cố Khuynh Thành nói mình là heo, cũng không có sụp đổ, thế nhưng từ khi ở trong miệng của Đường Thời nghe được cái chữ heo này, trong đầu của cô trong liền liên tưởng đến mình biến thành một con heo, nhưng về sau sinh ba heo con, thế là khóc càng hung mãnh hơn.

Tại sao càng nói, khóc càng mạnh?

Đường Thời cảm thấy cũng muốn khóc theo Cố Khuynh Thành, sau cùng bây giờ không có biện pháp, đành phải vươn tay kéo cô vào ngực mình, vỗ phía sau lưng cô: “Được rồi, không khóc, được rồi, khóc nhiều sẽ không dễ nhìn.”

Cố Khuynh Thành dán đầu ở trước ngực Đường Thời, khóc một trận nước mũi nước mắt, quả thực là vô cùng thê thảm.

Chương 660: Đường Thủy, Đường Quả, Đường Đường (10)

Khóc hồi lâu, cuối cùng cô khóc mệt mỏi, sau đó tiếng khóc dần dần dừng lại, diễn biến thành nức nở. . . ! !

Đường Thời nghe từng tiếng nức nở của Cố Khuynh Thành, chỉ kém không có ruột gan đứt từng khúc.

Thật lâu, Cố Khuynh Thành mới hoàn toàn ổn định lại, cô từ trong ngực Đường Thời nhẹ nhàng tránh ra, sau đó liếc mắt kẻ cầm đầu là Đường Thời khiến cô mang thai ba bào thai, tâm tình cô đột nhiên trở nên hơi không khống chế được, nước mắt lại xông tới, cô rút ra một tờ giấy, lau nước mắt, giọng nói mang theo nghẹn ngào nói: “Anh có biết hay không, em không phải mang song bào thai, em…”

Tuy nhiên “tam bào thai” quanh quẩn trong đầu Cố Khuynh Thành hồi lâu, nhưng đợi đến khi cô thật sự muốn nói ra, Cố Khuynh Thành mới phát hiện, chính mình thật đúng là cần dũng khí rất lớn, cô hung hăng hít mũi, giọng mũi nói: “Em, trong bụng em mang ba bào thai.”

Lần này, đổi thành Đường Thời bỗng nhiên sửng sốt.

Có lẽ lúc mới đầu, bác sĩ trực tiếp nói cho Cố Khuynh Thành, trong bụng cô mang ba bào thai … Cố Khuynh Thành vốn nghĩ, có lẽ chính mình lúc đầu biết có ba bào thai, cô liền không giống như là không thể tiếp nhận như bây giờ, thế nhưng cô nghĩ đến một nửa, phát giác nếu như lúc đầu mình trực tiếp kiểm tra ra ba bào thai, cô vẫn không cách nào tiếp nhận.

Song bào thai, là Thượng Đế cho người lễ vật trân quý nhất.

Thế nhưng tam bào thai, cũng là tai nạn.

Ba đứa bé… Cũng không phải heo mẹ chó con, không thể nói bỏ là bỏ…

“Anh nói xem, tại sao em lại có ba bào thai… Đang êm đẹp, tại sao lại thêm thêm một đữa nữa…” Cố Khuynh Thành nói xong, nước mắt hoàn toàn không có khống chế được, lại khóc lên.

Lúc này Đường Thời mới hơi đảo tròng mắt, để mắt tới bụng Cố Khuynh Thành.

Tuy anh cũng cảm thấy kết quả này, có chút trùng kích, để anh cảm thấy không thể tin được, thế nhưng anh so với Cố Khuynh Thành, đã trải qua mưa to gió lớn nhiều, cho nên rất nhanh tiếp nhận hiện thực này, lập tức long lại khó chịu.

Ba bào thai… Cố Khuynh Thành lại mang thai ba bào thai… Trần Mặc Thâm đến rốt cuộc đã tu luyện bao nhiêu phúc khí, vậy mà làm cho Cố Khuynh Thành một lần sinh ra ba đứa …

Lúc đó anh nghe được cô nói có song bào thai, đã hâm mộ ghen ghét rất lâu mới tiếp nhận hiện thực này, hiện tại lại thêm một đứa bé, Đường Thời cảm thấy trái tim mình, giống như là bị người cầm dao đâm vào, vừa xót lại đau.

Phụ nữ có thai tâm tình vốn không ổn định, so sánh chập trùng, Cố Khuynh Thành mới dừa dùng hết tâm tư khóc, gần như dùng tất cả hậm hực mà khóc lên, hiện tại rơi lệ lần nữa, không đầy một lát đã chuyển biến tốt.

Đây đã là sự thật, dù cho cô không muốn đi tiếp nhận, cũng nhất định phải tiếp nhận sự thật, cho nên Cố Khuynh Thành nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, để tâm tình mình ổn định một chút, sau đó mới mở to mắt, nhìn qua Đường Thời, đáng thương lên tiếng nói: “Đường Thời… Anh có thể đưa em quay về của hàng không?”

Cố Khuynh Thành căn bản là không để Đường Thời nói, liền nói tiếp: “Đồ dùng trẻ sơ sinh em chỉ mới mua hai phần, em vẫn phải lại đi mua thêm một phần, cho nên, anh đưa em lại cửa hàng đó, có được hay không?”

Mặc kệ Đường Thời có đau lòng cỡ nào, cuối cùng anh cũng không có cự tuyệt thỉnh cầu của Cố Khuynh Thành, bồi cô qua cửa hàng, sau đó, anh cũng cảm giác được cái gì gọi là lòng càng chua xót.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK