Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 463 không nên cao thượng, chỉ cần thủ đoạn (3 )

Trần Mặc Thâm không có lên tiếng, như cũ không hề nháy mắt mà nhìn Cố Khuynh Thành.

“Năm đó tôi cũng nói rất rõ ràng cho anh, kia chẳng qua chỉ là tôi nhất thời xúc động, anh cũng biết, môt khi sự kiện kia bị Đường Thời biết, nhất định sẽ ảnh hưởng tới tôi, hiện tại tôi sẽ phải cùng Đường Thời đính hôn, tôi thật không hy vọng, xuất hiện bất kỳ sai lầm… ” thời điểm nói tới đây, giọng Cố Khuynh Thành trở nên có chút run rẩy: “Cho nên, Trần Mặc Thâm, coi như là tôi…”

Cố Khuynh Thành còn chưa nói hết, Trần Mặc Thâm trong lúc bất chợt lên tiếng, cắt đứt lời của cô: “Khuynh Thành, em yên tâm, chuyện tôi đáp ứng em, tôi liền làm tới nơi tới chốn.”

Cố Khuynh Thành mấp máy môi, hướng về phía Trần Mặc Thâm gật đầu, thấp giọng nói một câu: “Cảm ơn.”

Sau đó liền mím môi, nặn ra vẻ mỉm cười: “Tôi đi vào trước.”

Trần Mặc Thâm thần thái không có chút phản ứng nào, cũng không có lên tiếng.

Cố Khuynh Thành thấp giọng lại một lần nữa nói câu “Cảm ơn”, sau đó bước chân, vòng qua Trần Mặc Thâm, rời đi.

Trần Mặc Thâm ở thời điểm Cố Khuynh Thành đi sát qua bên cạnh mình, ngón tay vô thức muốn nắm cổ tay Cố Khuynh Thành, nhưng là cánh tay mới vừa giơ lên, anh liền chậm rãi rũ xuống, vẫn chờ đợi tiếng giày cao gót phía sau mình biến mất không thấy gì nữa, anh mới hơi lười nhác xoay người, dựa vào một gốc cổ thụ, từ túi lấy ra một điếu thuốc, đốt, có chút cấp bách hút một hơi, sau đó ngẩng lên đầu, nhìn trăng sáng, vẻ mặt trở nên có chút hoảng hốt.

Đường Thời ở trong phòng đợi một lúc lâu, cũng không đợi được đến lúc Cố Khuynh Thành cùng Tứ Nguyệt trở lại, anh từ túi lấy ra điện thoại di động, trước gọi một cú điện thoại cho Cố Khuynh Thành, mới vừa bấm, liền phát hiện túi của cô, rơi ở bên cạnh mình, bên trong truyền đến tiếng rung.

Đường Thời cúp điện thoại, rồi lại gọi choTứ Nguyệt, cách một lát, Tứ Nguyệt mới nghe, thanh âm hơi khàn khàn: “Đại ca, anh tìm Khuynh Khuynh sao? Em ở phòng rửa tay, đã bảo cô ấy đã đi về trước rồi.”

Đường Thời nhíu nhíu mày, cúp điện thoại, đợi ước chừng năm phút đồng hồ, không nhìn thấy Cố Khuynh Thành trở lại, liền đứng lên, đi ra khỏi ghế lô.

Anh thẳng tắp hướng về phía phòng rửa tay đi tới, lại phát hiện không có bóng dáng Cố Khuynh Thành, cho nên một lần nữa trở về, sau đó đi tới cửa hành lang, đang chuẩn bị xem một chút có phục vụ hay không , hỏi thăm có nhìn thấy Cố Khuynh Thành không, nhưng liếc thấy một bên cách đó không xa, Trần Mặc Thâm đứng cùng Cố Khuynh Thành.

Đường Thời không có chút biểu cảm nào, chẳng qua là ánh mắt thẳng tắp nhìn hai người đứng dưới gốc cây cổ thụ tươi tốt.

Bởi vì khoảng cách hơi xa, anh cũng không nghe rõ thanh âm của bọn họ, nhưng mà anh có thể thấy, đôi môi vẫn Cố Khuynh Thành đóng đóng mở mở nói gì đó với Trần Mặc Thâm.

Mà Trần Mặc Thâm, một đôi mắt, thẳng tắp ngó chừng Cố Khuynh Thành, giống như trên cái thế giới này, không tồn tại bất cứ thứ gì, trong thế giới của anh ta, chỉ có Cố Khuynh Thành.

Đường Thời theo bản năng nắm tay thành quả đấm, anh cố gắng kìm xúc động, sau đó hít sâu một hơi, sau khi thẳng băng thân thể, xoay người, tiêu sái sải bước trở về ghế lô.

Lúc này Lâm Cảnh Thần, uống cũng có chút nhiều, thấy Đường Thời đi vào, liền bưng một chén rượu, đưa tới trước mặt của anh: “Đại ca, có muốn tới một chén hay không.”

Đường Thời cũng không để ý đến Lâm Cảnh Thần, xem cậu như là người tàng hình, thẳng tắp tiêu sái đến trước sô pha, mặt không chút thay đổi ngồi xuống.

Cố Khuynh Thành nhanh chóng đến cửa ghế lô, mới hít sâu một hơi, sau đó ổn định lại chính mình, giơ tay lên, đẩy cửa vào.

Chương 464 không nên cao thượng, chỉ cần thủ đoạn (4 )

Đường Thời chờ Cố Khuynh Thành ngồi xuống, mới nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Khuynh Thành.

Cố Khuynh Thành bị Đường Thời nhìn thẳng ngoắc ngoắc có chút nghi ngờ, không nhịn được nhẹ nhàng mà nhíu mày.

Đường Thời lúc này mới dùng âm điệu nhẹ nhàng không có lộ ra chút sơ hở nào: “Làm sao đi lâu như vậy mới trở về?”

Cố Khuynh Thành nghe được giọng nói Đường Thời giống như trước, mới thư giản, hướng về phía Đường Thời nhợt nhạt cười một tiếng: “Tiểu Nguyệt tâm tình có chút không tốt, em phụng bồi cô ấy nói chuyện chốc lát.”

“Ừ. ” Đường Thời chậm rãi gật gật đầu, giống như là tin lời Cố Khuynh Thành, bưng chén rượu lên, chậm rãi uống một ngụm rượu, ngón tay chẳng qua là anh nắm chén rượu, hơi có chút dùng sức.

Cố Khuynh Thành ngồi xuống không lâu, Tứ Nguyệt liền đi vào ghế lô theo, cô cũng không trở về bên người Cố Khuynh Thành nữa, mà trực tiếp đi tới chỗ Tô Niên Hoa cùng bạn gái anh, từ trên bàn, lấy một chai rượu, trực tiếp rót một chén rượu, cũng không biết cùng Tô Niên Hoa và bạn gái của anh nói những gì, ba người liền liên tiếp uống mấy chén rượu lớn.

Bạn gái Tô Niên Hoa, vốn là uống có chút nhiều, vài chén rượu vào bụng, rốt cuộc có chút không nhịn được, ngã trái ngã phải dựa vào Tô Niên Hoa, nhắm hai mắt lại.

Tứ Nguyệt ngồi ở bên người Tô Niên Hoa, cứ như trước, tựa như hai anh em tốt, câu kiên đáp bối đoán quyền, uống rượu.

Uống đến cuối cùng, Tô Niên Hoa khoát tay, tựa vào trên ghế sa lon, nhắm mắt lại.

Tứ Nguyệt thì lung la lung lay đứng lên, lấy ra điện thoại di động, gọi một cú điện thoại đi ra ngoài.

Không lâu sau, tài xế thường dùng của Tứ Nguyệt đến, còn mang theo hai nam phục vụ, đem Tứ Nguyệt, Tô Niên Hoa, còn có bạn gái Tô Niên Hoa, đỡ ra khỏi ghế lô.

Đường Thời buông xuống chén rượu trong tay, hướng về phía Cố Khuynh Thành nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về thôi.”

Vừa nói, Đường Thời liền thân sĩ vạn phần cầm túi xách của Cố Khuynh Thành, đứng lên.

Lục Nhiên cùng Lâm Cảnh Thần thấy Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành muốn rời đi, cũng say khướt đứng lên.

Thời điểm ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng, Cố Khuynh Thành bắt gặp cách đó không xa, tài xế Tứ Nguyệt, đem Tô Niên Hoa cùng bạn gái Tô Niên Hoa nhét vào trong xe Tứ Nguyệt.

Tài xế của Lục Nhiên cùng Lâm Cảnh Thần thấy hai người đi ra ngoài, rối rít tiến lên, đỡ hai người, mang bọn họ vào trong xe riêng của mình, chào Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành, liền một trước một sau rời đi.

Tài xế Đường Thời, cũng đã chờ ở cửa Kim Bích Huy Hoàng, thấy Cố Khuynh Thành cùng Đường Thời đi tới, vội vàng mở ra cửa sau.

Tài xế chờ Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành ngồi xong, đóng cửa xe, lên ghế lái, khởi động xe, sau đó tài xế mới mở miệng, hỏi một tiếng: “Đường tiên sinh, Cố tiểu thư, trở về căn hộ sao?”

Cố Khuynh Thành gần đây ở tại nhà Đường Thời, cho nên không hề do dự “Ân ” một tiếng.

Tài xế nghe được Cố Khuynh Thành đồng ý, lập tức giẫm chân ga, đem xe lái đi, tại phía trước đèn xanh đèn đỏ, tài xế đang chuẩn bị đánh tay lái, quay đầu, Đường Thời vẫn không nói gì, lại đột nhiên lên tiếng, nói: “Trở về biệt thự tây ngoại ô đi.”

Tài xế sửng sốt một chút, theo bản năng xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thoáng qua Cố Khuynh Thành, liền nói một tiếng “Vâng”, tiếp tục đi thẳng.

Cố Khuynh Thành nhăn ấn đường, nghiêng đầu, nhìn Đường Thời.

Vẻ mặt anh rất nhạt, ánh đèn nê ông ngoài cửa xe không ngừng xẹt qua mặt anh.

. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK