Chương 617. Có một loại đạo đức tốt gọi là chia sẻ (7)
Cố Khuynh Thành thấy sắc mặt Đường Thời tư thế tao nhã ngồi ở đối diện cô đặc biệt trang trọng, giống như một câu kia “Thực xin lỗi” trong miệng anh là một câu thần thánh cỡ nào.
Đôi mắt Cố Khuynh Thành đen nhánh nhìn chằm chằm Đường Thời, một đoạn thời gian thật lâu sau cô mới nháy ánh mắt một cái, đại khái thật lâu sau cô lại di chuyển ánh mắt, sau đó mới xác định đây là Đường Thời giải thích với cô.
Trong trí nhớ của cô, từ nhỏ đến lớn Đường Thời đều là người đàn ông cực kỳ kiêu ngạo, đừng nói là giải thích, ngay cả uyển chuyển êm tai cô cũng rất ít nghe được từ trong miệng anh.
Nhưng mà hiện tại vậy mà anh giải thích với cô.
Cố Khuynh Thành cảm giác tốc độ tim mình đập không hiểu ra sao trở nên nhanh hơn, cô mơ hồ cảm giác được ngăn cách đáy lòng mình chỗ nào đó chậm rãi vỡ vụn.
Cánh môi Cố Khuynh Thành trở nên có chút run run, cô cũng không phải không có nhận người khác giải thích qua, nhưng mà Đường Thời giải thích lại có chút làm cho cô không biết trả lời, thật lâu sau cảm xúc cô mới bình tĩnh, môi dương lên một nét nhàn nhạt cười, sau đó chỉ vào đồ ăn trên bàn nói: “Không sao… Những cái chuyện này đều đã qua… Nếu anh thật sự thích ăn cơm em làm, sau này em có thể làm cho anh ăn.”
Cố Khuynh Thành nói xong cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng đậu hủ đặt ở trong bát Đường Thời: “Chúng ta không cần nhắc chuyện không thoải mái trước kia, đồ ăn sắp lạnh, nhanh ăn cơm đi.”
Cố Khuynh Thành nói xong còn hướng về phía Đường Thời nở nụ cười một phen.
Đường Thời nhìn Cố Khuynh Thành tươi cười, chớp chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó cúi đầu cầm chiếc đũa bắt đầu ăn.
Cho tới bây giờ Cố Khuynh Thành cũng không biết, Đường Thời giải thích một cái có thể làm cho tâm mình đều đã tung bay.
Ngay cả chính cô cũng không rõ rốt cuộc mình cao hứng cái gì, thế cho nên thời điểm cô ăn cơm thường thường mặt mày cong cong hướng về phía Đường Thời cười một phen.
Không biết có phải do câu “Thực xin lỗi” kia hay không, Cố Khuynh Thành nhìn thấy cháo trong chén Đường Thời ăn xong thì thôi, vậy mà thoải mái chủ động đứng lên đem cháo còn lại trong nồi mình toàn bộ đều cấp cho Đường Thời.
Kỳ thật trước khi Đường Thời tìm đến Cố Khuynh Thành đã ăn xong cơm chiều, vốn là không đói bụng, nếu không phải đồ ăn này là Cố Khuynh Thành làm, từ đầu anh liền không ăn, hiện tại ăn một bát cháo, một chút món ăn thanh đạm anh vốn là có chút ăn không vô, nhưng mà thời điểm Cố Khuynh Thành tự mình thêm cháo cho anh, anh lại không có cự tuyệt như cũ.
Cố Khuynh Thành một mình ở, vì tránh cho cơm thừa, nấu cơm cũng không nhiều, hôm nay thời điểm giữa trưa cô ra ngoài có chút gấp, nước tăng thêm, nên cháo nhiều gấp đôi so với bình thường.
Kỳ thật hiện tại cô ăn gì đó bỗng nhiên nhiều hơn so với trước, nhưng mà không biết có phải do tâm tình tốt hay không, khẩu vị cũng tốt theo, vậy mà sau khi cô ăn xong cháo trong chén mình không có no.
Vốn nấu đồ ăn một mình, lúc này hai người ăn chỉ còn lại một chút canh rau, Cố Khuynh Thành có chút chưa thỏa mãn cầm cầm gạo dính trong bát để ở trong miệng, sau đó giương mắt lên nhìn thấy Đường Thời ngồi ở đối diện mình tư thế tao nhã không nhanh không chậm ăn xong cháo trong chén anh.
Nhất thời đáy lòng cô hiện lên một tia ảo não, vừa rồi cô không nên hào phóng như vậy đều cấp cháo cho anh, hẳn là cho mình một nửa mới đúng.
Chương 618. Có một loại đạo đức tốt gọi là chia sẻ (8)
Cố Khuynh Thành chịu đựng dục vọng mình không có ăn đầy đủ, trông mong nhìn Đường Thời chậm rãi ăn cháo.
Đối với Đường Thời mà nói, đây là cháo Cố Khuynh Thành tự tay làm, còn ngon miệng hơn so với sơn hào hải vị anh ăn qua, cho nên mỗi một miếng anh đều ăn thật sự thành khẩn, mặt mày trong lúc đó đều là hưởng thụ.
Mặc dù Cố Khuynh Thành không ăn no, nhưng mà cũng ăn tám phần no, cho dù là không ăn cũng không có gì trở ngại, nhưng mà cô nhìn vẻ mặt Đường Thời hưởng thụ ăn cháo giống như ăn món ăn ngon cực phẩm nhân gian, cô cảm thấy trong bụng mình nháy mắt trống không.
Người mang thai một khi muốn ăn cái gì sẽ trở nên đặc biệt muốn.
Ánh mắt Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm cháo trong chén Đường Thời, nhịn không được nuốt hai ngụm nước bọt.
Rất muốn ăn a, làm sao bây giờ?
Nhưng mà cháo này là cô để cho ra ngoài, dù sao vẫn không thể nói hiện tại mình muốn ăn nên cướp trong bát Đường Thời về.
Nháy mắt Cố Khuynh Thành liền xoá bỏ ý nghĩ trực tiếp mở miệng với Đường Thời, cô trừng mắt nhìn cháo trong bát Đường Thời từ từ giảm bớt, sau đó nghĩ mình lại không nghĩ biện pháp, cuối cùng một bát cháo đều đã muốn đi vào trong bụng Đường Thời!
Cố Khuynh Thành đảo tròn mắt, vắt hết óc nghĩ một lát, sau đó linh quang chớp lóe, đột nhiên liền nằm úp sấp ở trên bàn cơm nhìn Đường Thời lên tiếng nói: “Đường Thời, thời điểm còn nhỏ giáo viên đã dạy nhóm người chúng ta rất nhiều đạo đức tốt, anh nhớ rõ không?”
Đường Thời nhíu mi một chút, đáy lòng vừa châm chọc đây là cái vấn đề không bình thường gì, trên mặt vừa buông thìa trong tay xuống, ngẩng đầu nhắm ngay ánh mắt Cố Khuynh Thành, nghĩ cũng không có nghĩ đáp lại một câu: “Kính già yêu trẻ.”
Cố Khuynh Thành vội vàng gật gật đầu: “Còn có gì nữa?”
” Lễ phép khiêm nhường, trung thực giữ chữ tín, tự mình cố gắng.” Lần này Đường Thời nói ba loại đạo đức tốt với Cố Khuynh Thành.
Nhưng mà ba loại đạo đức tốt này không có một loại là Cố Khuynh Thành muốn, cô vừa gật đầu ánh mắt vừa sáng lên nhìn Đường Thời tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa?”
Anh cũng không phải học sinh tiểu học, vậy mà còn muốn trả lời vấn đề học sinh tiểu học… Dưới đáy lòng Đường Thời yên lặng ghét bỏ một chút, nhưng mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Cố Khuynh Thành đầy chờ mong, thoáng nghĩ một chút tiếp tục nói liên tiếp đạo đức tốt: “Tự suy ngẫm, xả thân, khiêm tốn, không ham danh lợi, rộng lượng…”
Ai nha…Tại sao nhiều đạo đức tốt như vậy đều không có cái đạo đức tốt cô muốn kia!
Cố Khuynh Thành nhịn không được nhíu nhíu mày.
Đường Thời nhìn lông mi cô nhăn lên, lông mi của anh cũng nhăn lên theo, anh nói những thứ này còn chưa đủ sao?
Vì thế Đường Thời tiếp tục lên tiếng bổ sung: “Cần cù tiết kiệm, giúp người làm niềm vui, không nhặt của rơi, chịu khổ nhọc hy sinh vì nghĩa, thấy việc nghĩa hăng hái làm….”
Lần này Đường Thời gần như đều nói hết từ ngữ đức tính mình nhớ kỹ một lần, sau đó mới ngừng lại.
Cố Khuynh Thành nhìn thấy Đường Thời cũng không nói thêm gì, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn rầu theo: “Hết rồi?”
” Còn gì sao?” Đường Thời vừa hỏi lại, vừa ở trong đầu lược qua một lần, sau đó mở miệng lần nữa nói: “Hẳn là đã toàn bộ thôi.”
Cố Khuynh Thành cầm quai hàm, rốt cục nhịn không được thay Đường Thời bổ sung một cái: “Còn có một loại đạo đức tốt gọi là chia sẻ.”
Dừng một chút Cố Khuynh Thành lại hỏi: “Chúng ta nhất định phải phát huy đạo đức tốt đúng hay không?”
Đây là Cố Khuynh Thành lại giáo dục cho anh sao? Đường Thời một đầu mờ mịt theo Cố Khuynh Thành nói, gật đầu một cái.
/981GO