Đột nhiên, có một tiếng đập cửa, đánh vỡ trầm tư của Đường Thời.
Đường Thời kéo suy nghĩ từ trong hồi ức trở về, Tô Niên Hoa buồn ngủ mơ màng đi tới: “Anh, vừa rồi thư ký Trương gọi điện tới, nói buổi sáng nay, anh hẹn Phùng Tổng ký hợp đồng.”
Phùng Tổng, cha của Phùng Y Y.
Buổi chiều hôm qua, bọn họ đã từ trong miệng của những người đó, biết là Phùng Y Y phái người bắt cóc Cố Khuynh Thành.
Vẻ mặt Tô Niên Hoa dừng một cái, nói tiếp: “Hợp đồng này, còn muốn ký hay không?”
Lúc Tô Niên Hoa hỏi ra câu nói này, cảm giác mình nói hoàn toàn một câu vô ích, anh nhìn Đường Thời, lập tức đổi giọng nói: “Bây giờ em sẽ phân phó thư ký Trương từ chối Phùng Tổng.”
Nói xong, Tô Niên Hoa đã nhấc máy lên.
“Lão Ngũ…” Có thể bởi vì vừa rồi nghĩ tới cái thời còn trẻ tốt đẹp như thơ, nên trong mắt Đường Thời, còn lưu lại một chút ôn tồn, chỉ là trong cái nháy mắt, bên trong tạo lành lạnh lẽo trước sau như một, lạnh nhạt liếc Tô Niên Hoa một cái, nói: “Kêu Trương Tiểu Tả đưa cho tôi một bộ tây trang sạch sẻ.”
Vẻ mặt Tô Niên Hoa ngẩn ra, liền hiểu đây là Đường Thời muốn gì, trong lòng anh ta hiện lên một chút dự cảm không tốt, giọng nói có chút chần chờ hỏi: “Anh, anh đây là muốn đi gặp Phùng Tổng sao?”
Đường Thời không có hé răng, trên mặt hờ hững, lại làm cho Tô Niên Hoa thấy được đáp án.
Tô Niên Hoa khẽ động môi, theo bản năng liếc mắt nhìn sang Lục Nhiên đứng bên.
Lục Nhiên biết ánh mắt này của Tô Niên Hoa, đại biểu cho hàm nghĩa gì, hôm qua Cố Khuynh Thành gây ra chuyện lớn như vậy, Phùng Y Y thân là người sau màn, làm sao Đường Thời có thể từ bỏ ý đồ như vậy.
Chẳng qua là có một số việc, cũng không phải nhìn bề ngoài gió êm sóng lặng như vậy, giống như là Đường Gia, có Đường Thời là đích tôn dòng dõi, vừa sinh ra thì nhất định là người nối nghiệp Đường Gia , thế nhưng, cái này cũng không đại biểu vương quốc buôn bán của Xí Nghiệp Thịnh Đường, những người khác ở Đường Gia không thấy thèm.
Ví dụ như anh họ Đường Thời, anh ta nhìn như cưới con gái của Phùng gia, là chiếu cố Phùng gia, kỳ thực cũng chỉ là bồi dưỡng cho mình một hậu thuẫn kiên cố.
Anh họ tư Đường Thời, là con gái nhỏ nhất của ông Đường Thời, có bộ dạng rất giống bà của Đường Thời, khi bà Đường Thời còn sống, ông Đường Thời cũng rất cưng chiều cô gái út này, hiện nay bà Đường Thời đi, ông Đường Thời càng cưng chìu thêm, thậm chí ở tết năm ngoái, ông Đường Thời trực tiếp đem năm phần trăm cổ phần Xí Nghiệp Thịnh Đường trong tay cho con gái út làm quà năm mới.
Đường Thời tiếp quản Xí Nghiệp Thịnh Đường ba năm, mặc dù đã ngồi vững vàng mảnh giang sơn này, nhưng có vài người vẫn ôm dị tâm.
Không phải là không muốn động, mà là còn chưa tới thời cơ động, có một số việc, rút giây động rừng, một ngày không động được, có thể sẽ tạo thành cục diện hai bên tổn hại.
Nếu như bây giờ, Đường Thời cứ giận dữ vì hồng nhan xung quan như vậy, khó mà nói, ba năm này, bọn họ thận trọng, sẽ thất bại trong gang tấc!
Lục Nhiên trầm tư một lúc, gật đầu một cái với Tô Niên Hoa: “Cậu trước nghe anh ấy, đi lấy một bộ quần áo sạch qua đây.”
Tô Niên Hoa vốn muốn để cho Lục Nhiên khuyên nhủ Đường Thời, không nghĩ tới anh lại có ý như Đường Thời, lập tức nhíu mày lại: “Lão Nhị, anh ấy xung động, anh cũng không có đầu óc theo sao?”
Lục Nhiên lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh, trực tiếp bỏ qua Tô Niên Hoa, cầm điện thoại di động lên, bản thân tự gọi cho thư ký Trương.
Chương 342: Vì họa được phúc (32 )Tô Niên Hoa giận dữ xoay người, đi ra phòng bệnh.
Thư ký Trương nhanh chóng mang quần áo tới, Đường Thời trực tiếp vào buồng vệ sinh trong bệnh phòng, tắm rửa thay quần áo, lúc đi ra, toàn thân đã mang bộ dạng sạch sẽ cao quý như trước, giống như cảnh tượng vừa rồi toàn thân anh còn chật vật chỉ là một hồi ảo giác.
Đường Thời đứng ở trước gương phòng bệnh, lấy cà vạt mà thư ký Trương mang tới, quay về phía gương, thuần thục thắt một cái nơ, sau đó cầm cái kẹp cà vạt bạch kim gắn kim cương cố định, rồi mới từ trong tay của thư ký Trương, tiếp nhận áo khoác tây trang.
Lục Nhiên từ đầu đến cuối không có rời khỏi phòng bệnh, lúc này mới vẫy vẫy tay với thư ký Trương, thư ký Trương thức thời đi ra khỏi phòng bệnh, còn đóng cửa phòng lại, lúc này Lục Nhiên mới thẳng thân thể vẫn dựa vào bàn, từ từ đạp bước, đi tới bên cạnh Đường Thời, hai tay cắm vào trong túi nhìn mặt mũi Đường Thời tuấn dật trong gương, mở miệng nói: “A Thời, có một số việc, trong lòng anh còn rõ hơn tôi.”
Đường Thời đang cài cúc áo bỗng nhiên dừng lại, đương nhiên anh biết Lục Nhiên nói có ý gì, ánh mắt của anh không chút chuyển biến, tiếp tục động tác cài nút ưu nhã.
“A Thời, anh và Phùng gia vạch mặt, anh sẽ cùng anh họ tư và cô út vạch mặt, anh cũng biết, hiện tại tuyệt đối không phải là thời điểm tốt để vạch mặt với Phùng gia.”
Đường Thời vẫn không có nói cái gì, khi anh cài hết nút áo cuối cùng, nhìn vào gương quan sát dáng vẻ mình một chút, sau đó liếc mắt nhìn Lục Nhiên, vẫn không nói một câu bước qua bên người Lục Nhiên, đi khỏi phòng bệnh.
Thư ký Trương là thư ký trong phòng thư ký trưởng của Đường Thời, lúc cô tới, liền đem mang hợp đồng hợp tác cới xí nghiệp Phùng thị tới, bây giờ nhìn Đường Thời đi ra, lập tức thức thời rời đi sau lưng Đường Thời.
Đường Thời đi hai bước, như là nhớ tới cái gì, dừng lại, anh hơi nghiêng đầu, nói với thư ký Trương cách mình nửa mét: “Trực tiếp đem hợp đồng hợp tác qua cho tôi.”
Thư ký Trương dâng hai tay lên.
Đường Thời đưa tay nhận lấy, ngẩng đầu liếc mắt nói với thư ký Trương: “Cô trở về công ty trước, tôi một mình đi là được rồi.”
Bỗng nhiên dừng lại, Đường Thời bổ sung một câu: “Cô gọi điện cho Phùng Tổng đi, đem địa chỉ đổi thành quán trà ở dưới công ty Xí Nghiệp Thịnh Đường, bảo ông ta mang theo Phùng Y Y, vì đã lâu không gặp, mọi người ôn chuyện một chút.”
“Vâng, Đường Tổng.” Thư ký Trương một mực cung kính gật đầu, liền lập tức cầm điện thoại lên chấp hành phân phó của Đường Thời phân phó.
Đường Thời trực tiếp xoay người, bước vào thang máy, hiên ngang mà đi.
Lúc Đường Thời đến quán trà dưới lầu công ty Xí Nghiệp Thịnh Đường, Phùng Tổng và Phùng Y Y chưa tới.
Phụ vụ trong quán trà không thể quen biết hơn với Đường Thời, cũng không có hỏi quá nhiều, liền trực tiếp dẫn anh và chỗ thường ngồi.
Đường Thời chưa ngồi được bao lâu, người phục vụ đã dẫn Phùng Tổng và Phùng Y Y tới.
Lúc này đã cuối mùa thu, Phùng Y Y lại mặc một cái áo khoác thật mỏng, bên trong phối hợp chiếc váy liền thân hiệu Chanel mùa thu mới nhất, xứng đôi với giày cao giày, có vẻ thời thượng xinh đẹp.
Phùng Tổng bước vào chỗ ngồi, vừa nhìn thấy Đường Thời, lập tức mặt mày rạng rỡ, nhiệt tình mười phần mở miệng: “A Thời, đã đến rồi sao?”
Đối mặt với nhiệt tình của Phùng Tổng, Đường Thời có vẻ lạnh lùng, anh lạnh nhạt ngồi tại chỗ, nhìn chằm chằm Phùng Tổng cười, trên mặt không chút biểu cảm nào.