Chương 549: Không quấy rầy, là tôi dịu dàng (3)
Trước kia Trình Tả Ý ở Thịnh Đường, ở trước mặt anh, đều mang bộ dạng trầm mặc nhát gan, ngược lại Đường Thời thật sự không có phát giác ra được Trình Tả Ý còn biết ăn nói như vậy, dỗ cho người cả bàn, tấp nập trò chuyện với cô ta, giống như bàn tiệc này cô ta là nhân vật chính.
Lão tổng của Trình Tả Ý, hình như cũng rất tự hào vì mình có cấp dưới như vậy, một mực không ngừng thúc giục Trình Tả Ý, mời rượu nhóm Tổng Giám Đốc xung quanh.
Trình Tả Ý cũng nghiêm túc, rượu trắng 50 độ, không có chút gì do dự uống một hơi cạn sạch, hào phóng giống như là Hoa Mộc Lan phiên bản hiện đại.
“Trình tiểu thư, thật đúng là tửu lượng tốt, tôi cũng kính cô một ly.”
Trí nhớ Trình Tả Ý cũng rất tốt, một bàn người này, ông chủ cô ta chỉ giới thiệu sơ lược cho cô ta một lần, cô ta liền toàn nhớ kỹ, nhìn thấy người mời rượu, cười nói: “Trương Tổng tửu lượng cao, tôi thật phải nhận thua, sắp uống không trôi.”
“Trình tiểu thư khiêm tốn, ở một bàn này, cô một mình lại đấu cả bàn chúng tôi, nữ anh hùng.” Trương tổng kia tự mình đứng lên, rót rượu cho Trình Tả Ý.
Trình Tả Ý giơ ly rượu lên, đứng dậy, cùng Trương Tổng chạm ly.
Cô ta mặc một chiếc váy trắng cổ thấm, lúc cúi người, vừa lộ ra bộ ngực xinh đẹp mê người, đối diện Đường Thời.
Trình Tả Ý uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, biểu lộ buồn rầu nói: “Tôi đâu có là nữ anh hùng cái gì, tửu lượng tôi chỉ tính thường thường, không tin, ngược lại mấy ngưofi có thể hỏi Đường tổng, trước kia Đường tổng là ông chủ của tôi.”
Nói xong, Trình Tả Ý nghiêng đầu, ý cười thật sâu nhìn về phía Đường Thời, vẫn duy trì trạng thái cúi người như cũ.
Đường Thời bất động thanh sắc quét mắt một vòng bộ ngức Trình Tả Ý lộ ra trước mặt, sau đó liền thu tầm mắt lại, uể oải tựa lưng vào ghế, không có lên tiếng.
Trình Tả Ý biểu lộ hơi cứng ngắc một chút, lập tức cười, bưng rượu trắng trên bàn, rót cho mình một ly, nâng về phía Đường Thời, vẫn duy trì nụ cười xinh đẹp như cũ: “Đường tổng, làm thư ký trước của ngài, hiện tại là người phụ trách hạng mục với Thịnh Đường, tôi mời ngài.”
Đường Thời mặt vẫn không có nhìn tới Trình Tả Ý như cũ, ngừng lại một lát, bưng ly rượu trước mặt mình lên, nêng với Trình Tả Ý, sau đó dẫn đầu uống một ngụm.
Trình Tả Ý cười ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch.
Trình Tả Ý đặt chén rượu xuống, ngồi trở lại trên ghế của mình, Đường Thời lại nghiêng đầu, liếc cô ta một cái, ngừng lại một lát, sau đó nói với ông chủ ngồi cạnh Trình Tả Ý: “Lương tổng thật đúng là có bản lãnh, đem nhân viên trước của tôi rèn luyện xuất sắc như thế.”
Cái này đúng là lần đầu tiên trong trí nhớ của Trình Tả Ý, Đường Thời lại lại đi tán dương người, trong nháy mắt cô ta mở cờ trong bụng, cảm thấy một tháng nỗ lực và chăm chỉ của mình, đều đáng giá như vậy.
“Nào có? Vẫn là Đường tổng dạy ưu tú.” Lương tổng khách sáo nói xong, nửa đùa nửa thật nói: “Đường tổng, ngài sẽ không phải muốn đem nhân viên này, dựa dẫm vào tôi đào trở về chứ.”
Đường Thời câu môi, không nói gì, chỉ là nghiêng đầu, lại nhìn sang Trình Tả Ý, qua hồi lâu, cũng học Lương tổng nói đùa, nói: “Vậy cũng không nhất định, Thịnh Đường tôi, từ trước đến nay không cự tuyệt người tốt.”
Trình Tả Ý chớp mắt mấy cái: “Đường tổng, đây là ngài đang khen tôi là nhân tài sao?”
Đường Thời chỉ cười, không có nói tiếp.
Nụ cười Trình Tả Ý trên mặt, lại trở nên càng thêm tinh mỹ rung động lòng người.
Đường Thời nhìn qua nụ cười cô ta giống như bôi mật, mắt thoáng hiện lên một tầng cười lạnh.
Chương 550: Không quấy rầy, là tôi dịu dàng (4)
Bữa tiệc đến hai giờ rưỡi giải tán. ∑. .
Trình Tả Ý uống có chút say, thế nhưng lúc đi ra phòng bao, vẫn nhìn qua Đường Thời, hỏi một câu: “Đường tổng, không biết có thể mời ngài uống ly cà phê không, thuận tiện nói một chút chi tiết hai công ty chúng ta hợp tác.”
Sắc mặt Đường Thời lạnh nhạt: “Không có vấn đề.”
“Vậy gặp ở hội sở?” Trình Tả Ý đề nghị.
Đường Thời gật đầu, không nói gì.
Trình Tả Ý đề nghị với Đường Thời ở hội sở, là một hội sở cấp cao.
Làm thư ký nhiều năm cho Đường Thời như vậy, Trình Tả Ý có chút thói quen, ngược lại không có thay đổi, giống như thư ký Đường Thời như cũ, đi lên phía trước, giúp anh dẫn đường, đẩy cửa cho anh, ấn thang máy, qua lầu hai.
Đại sảnh hội sở lầu hai, dưới đất là gạch pha lê, chính giữa là một khung đàn dương cầm, đều sẽ có người chuyên nghiệp tới nơi này đánh đàn.
Đi ra khỏi thang máy, còn chưa đi tiến vào hội sở, bên trong liền có tiếng đàn dương cầm du dương êm tai truyền tới.
Trình Tả Ý gần nhất vì đề bạt mình, vừa lúc học một lớp đàn dương cầm, nghe được tiếng đàn này, cô ta vừa lúc biểu hiện trước mặt Đường Thời mình học đa tài, cho nên cười nói mở miệng: “Người đàn nay thật chuyên nghiệp.”
Trình Tả Ý vừa mới nói xong, bên trong tiếng đàn dương cầm, có một âm điệu, so với âm điệu bản nhạc, có nốt cao nhất, Đường Thời dừng bước, bỗng nhiên ngừng lại tại chỗ, không để ý đến lời Trình Tả Ý, chỉ là chuyên chú lắng nghe.
Tiếng đàn dương cầm truyền đến mây bay nước chảy, cũng như trước đó, cuối cùng có một nốt cao hơn.
Trình Tả Ý vốn chỉ học được da lông, hiểu được không nhiều, có chút buồn bực nghiêng đầu, nhìn về phía Đường Thời.
Tay của Đường Thời nắm chặt thành đấm, cái phong cách đánh đàn này. . . Sao lại giống cô như vậy. . . Lúc trước anh nghe cô đánh ca khúc này, vẫn luôn chỉ ra khuyết điểm, kết quả cô lại cưỡng từ đoạt lý nói, một âm tiết cao như vậy, sẽ êm tai.
“Đường tổng? Làm sao vậy?” Trình Tả Ý nhìn Đường Thời nửa ngày không động, liền lên tiếng nhắc nhở lần nữa.
Đường Thời hoàn hồn, mím môi, âm điệu lạnh lùng nói: “Thật xin lỗi, tôi nhớ tới buổi chiều tôi còn có chút việc, đổi hẹn khác đi?
Nói xong, cũng không đợi Trình Tả Ý phản ứng, anh liền trực tiếp quay người, đi về phía thang máy, sau đó xuống lầu, lưu lại Trình Tả Ý đứng tại chỗ một mình, vừa nghi hoặc lại mất mát, thẳng đến khi nhân viên hội sở, hỏi thăm cô ta”Có cần gì không?”, cô ta mới hoàn hồn, lắc đầu, cũng quay người rời đi.
Trình Tả Ý đi ra tòa nhà, đã không thấy bóng dáng Đường Thời, cô ta đứng ở ven đường hồi lâu, mới cản một chiếc xe taxi rời đi.
Qua ước chừng năm phút đồng hồ, xe Đường Thời, từ góc rẽ của bãi đỗ xe lái ra, sau đó đứng ở dưới lầu hội sở, bất động.
Cả một buổi chiều, điện thoại di động của Đường Thời vẫn luôn không ngừng vang lên, từ đầu đến cuối anh lại không có để ý, chẳng qua là cảm thấy trái tim, đập lên vô cùng mạnh.
Mặt trời chuyển động đến phía tây, hạ xuống, trời chuyển tối, đèn nê ông ánh thắp sáng, xe cộ trên đường phố ít đi, mãi cho đến ước chừng chín giờ, bên trong cửa xoay cao ốc, xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Tóc cô không biết đã cắt lúc nào, chỉ tới bên tai, lúc đi ra cửa xoay, vừa có một cơn gió thổi đến, đem tóc cô thổi tán loạn, nhưng mà, anh vẫn tinh tường thấy được ngũ quan của cô như cũ, giống như đúc tỏng trí nhớ của anh.
Hô hấp Đường Thời, bỗng nhiên ngừng lại, trong nháy mắt, cảm thấy trờ đất xoay chuyển.