Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 689: Náo loạn sinh em bé(9 )

Sau đó, anh cũng không để tâm, đi phòng tắm tắm nước nóng một cái.

Có thể là nước nóng phun vẩy lên người, hóa giải đau đầu của anh, đưa đến cảnh tượng buổi tối hôm qua anh say rượu, phát sinh từng ly từng tý, đặc biệt rõ ràng và chân thật hiện lên trong não anh.

Đường Thời nghĩ đến chính mình đi tìm Cố Khuynh Thành, hướng về phía cô nói anh thích cô, cả người coi như là bình tĩnh, kết quả trong đầu phát hiện mình hướng về phía Cố Khuynh Thành chảy nước mắt, dùng giọng cầu xin nói cô có thể chia tay Trần Mặc Thâm hay không, có thể suy nghĩ tới anh một chút hay không, cả người anh trong nháy mắt trở nên cực kỳ không xong, thế cho nên tay anh run lên, đem vật trên kệ tắm đụng phải rơi trên mặt đất.

Được rồi, tỏ tình liền tỏ tình, cầu xin thì cầu xin rồi, dù sao những thứ kia bất quá đều là đáy lòng ý nghĩ chân thật của anh, nhưng là anh thật chịu không được, chính mình thế nhưng ở trước mặt Cố Khuynh Thành khóc.

Chẳng qua may là, đây là anh xuất hiện ảo giác mà thôi, mặc dù nhưng cái ảo giác này, xuất hiện có chút làm cho anh khó có thể tiếp nhận.

Đường Thời vừa cố trấn tĩnh, vừa rửa mặt xong, đổi một thân âu phục, đi ra khỏi phòng ngủ, kết quả thấy Lục Nhiên khí định thần nhàn ngồi ở ghế sa lon của anh, xem báo, nghe được tiếng cửa mở, Lục Nhiên nhếch mí mắt một chút, hướng về phía anh mở miệng, nói một tiếng: “Sáng sớm tốt lành.”

Đường Thời hoàn toàn say, chuyện về sau cũng không có nhớ quá nhiều, cho nên thời điểm thấy Lục Nhiên, theo bản năng cũng muốn hỏi anh một câu “Cậu tại sao lại ở chỗ này? “.

Sau đó, nghĩ đến tối hôm qua, là mình gọi điện thoại, để cho Lục Nhiên đài thọ, sau đó liền cho rằng là mình uống say như chết sau, bị Lục Nhiên đưa trở về nhà, cho nên liền đem lời đến khóe miệng nuốt xuống, đi thẳng hướng bàn ăn.

Bữa sáng đã được thím Trương chuẩn bị xong đem tới, Đường Thời sau khi ngồi xuống, vươn tay, cầm một cây bánh quẩy, nhét vào trong miệng cắn một cái, sau đó nhìn lướt qua Lục Nhiên: “Cậu không ăn?”

“Ăn. ” Lục Nhiên để xuống chí, đi phòng vệ sinh lầu một rửa tay, sau đó ngồi ở đối diện Đường Thời, múc cho mình một chén cháo thịt, cầm lấy cái muỗng quấy hai cái, thời điểm đang chuẩn bị uống, giống như là nhớ ra cái gì đó, hướng về phía Đường Thời nói một câu: “Tối hôm qua không tệ a, uống thành như vậy, cũng có thể đem xe lái về thông thuận như vậy.”

Buổi tối hôm qua thật sự là anh lái xe, bất quá anh lái xe đi nhà Cố Khuynh Thành, khó có thể xem đây không phải là ảo giác?

Đường Thời đáy lòng lộp bộp một chút, động tác nhai bánh quẩy ngừng lại, hơi có vẻ đượ khẩn trương nhìn chằm chằm Lục Nhiên, hỏi: “Tôi không phải là cậu đưa tới?”

“Anh thật sự là bị em đưa về nhà. ” Lục Nhiên trả lời, Đường Thời chậm rãi trở nên xoắn xuýt, đang chuẩn bị tiếp tục nhai bánh quẩy, lại nghe thanh âm Lục Nhiên, lần nữa lười nhác nhẹ nhàng đi ra: “Chẳng qua, em cũng không phải là đem anh từ Kim Bích Huy Hoàng đưa về nhà.”

Tim Đường Thời, lại một lần nữa bị hung hăng treo lên, anh tận lực vẫn duy trì ngữ khí vững vàng, không nhanh không chậm hỏi: “Kia là từ đâu đưa về nhà hay sao?”

“Từ chỗ Cố Khuynh Thành a. . . “.

Lục Nhiên thành thật trả lời, kết quả lời của anh ta còn chưa nói hết, bánh quẩy trong tay Đường Thời, thoáng cái liền rơi xuống, đập vào chén cháo trước mặt, cháo vẩy ra trước ngực và mặt anh.

Chương 690: Náo loạn sinh em bé(10 )

Đường Thời hoàn toàn không nghĩ tới lấy khăn giấy lau mặt của mình, ngược lại đem đầu đ nhấc lên, nhìn chằm chằm Lục Nhiên, giọng nói có chút kích động hỏi: “Ý của cậu là, buổi tối hôm qua tôi lái xe đi nhà Cố Khuynh Thành?”

Lục Nhiên bị Đường Thời kích động, hù cho vội vàng trốn một chút, sau đó mới gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy ý của cậu là, tôi cùng Cố Khuynh Thành ở chung một chỗ ngây người thật lâu?”

Lục Nhiên tiếp tục gật đầu, suy nghĩ một chút, nói: “Đại khái anh cùng cô ấy ở chung một chỗ ngây người hơn một giờ.”

“Như vậy nói cách khác, hôm qua hoàn toàn cũng không phải là ảo giác, mà là tồn tại chân thật, tôi thế mà lại nói tôi thích em với Cố Khuynh Thành, tôi còn làm cho cô suy nghĩ quay lại với tôi, tôi còn. . .”

Chữ “Khóc” cuối cùng Đường Thời còn chưa nói hết, Lục Nhiên đã trợn to hai mắt, một bộ bất khả tư nghị nhìn Đường Thời: “Không nhìn ra a, hôm qua là có rượu lớn mật a, anh thế nhưng đối Khuynh Thành bày tỏ? Còn làm cho cô ấy suy nghĩ quay lại với anh? Như thế nào, cô ấy đồng ý không vậy? Còn có, anh thì thế nào?”

Lục Nhiên đón hỏi liên tiếp vài vấn đề, Đường Thời mới ý thức tới chính mình suýt nữa đem chuyện chính mình hướng về phía Cố Khuynh Thành khóc cũng nói ra, anh vội vàng ngậm miệng, vẻ mặt trở nên lúc đỏ lúc trắng.

Thời điểm anh cho là đó là ảo giác, anh đều có chút chịu không được chính mình thế nhưng hướng về phía Cố Khuynh Thành rơi nước mắt, hiện tại. . . Lục Nhiên nói cho anh biết, đây hết thảy cũng không phải là ảo giác, mà là tồn tại chân thật đấy!

Anh một người đàn ông, từ hai tuổi, liền không có trước mặt ai rơi lệ, kết quả, anh thế nhưng chạy đến trước mặt Cố Khuynh Thành, ôm cô khóc?

Ở trong đầu Đường Thời, cẩn thận suy nghĩ một chút cái tràng diện kia. . . Cả người trong nháy mắt xốc xếch trong gió rồi, anh thẹn quá thành giận, hướng về phía Lục Nhiên nộ khí đằng đằng rống lên một câu: “Cậu hôm qua tại sao không ngăn cản tôi!”

Lục Nhiên nhìn Đường Thời như vậy, vẫn duy trì trầm tĩnh như cũ, hướng về phía Đường Thời nhún vai: “Bản thân em muốn ngăn anh, chẳng qua là. . . Không kịp ngăn cản. . .”

Nói xong, Lục Nhiên còn hướng về phía Đường Thời buông tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Đường Thời trong nháy mắt không có khẩu vị, anh vội vàng đứng lên, vòng quanh phòng ăn tới tới lui lui tầm vài vòng, trong đầu nghĩ đều là tràng diện mình hướng về phía Cố Khuynh Thành khóc, sau đó cảm thấy, hình tượng tốt đẹp cả đời này chính mình sở hữu, hoàn toàn bị hủy diệt rồi!

Lục Nhiên hoàn toàn không có bị Đường Thời đi tới đi lui ảnh hưởng, mà là tiếp tục bình tĩnh thong dong ăn bữa sáng của mình, sau khi ăn no, liền đi tới trước mặt Đường Thời, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai anh: “Em có việc phải làm, đi trước.”

“Cậu đi đâu vậy, đi công tác? ” Đường Thời vươn tay, ngăn cản Lục Nhiên, hỏi.

“Nước Mỹ a, chính là cái dự án RK kia. . . ” Lục Nhiên nói còn chưa hết, Đường Thời đã dứt khoát mở miệng nói: “Cậu không cần đi, tôi đi công tác thay cậu.”

Vừa nói, liền trực tiếp cầm lấy điện thoại di động, gọi cho Trương Tiểu Tả một cú điện thoại, để cho cô giúp mình đặt vé, sau đó đem điện thoại di động của mình kín đáo đưa cho Lục Nhiên, nói: “Cậu đem cái điện thoại di động này giao cho Trương Tiểu Tả, để cho cô ấy giúp tôi xem, gần nhất đoạn thời gian này, các cậu ai cũng đừng quấy rầy tôi, tôi muốn một mình yên lặng một chút.”

Sau đó lưu lại Lục Nhiên, liền trở về phòng ngủ của mình, tùy ý thu thập mấy bộ đồ, đi sân bay.

Lúc ấy Lục Nhiên đứng ở trong phòng khách, tận mắt nhìn thấy Đường Thời ra ngoài, lúc ấy, thấy Đường Thời thế nào cũng giống như là, chạy trối chết. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK