Chương 431. Không muốn thì đừng miễn cưỡng (1)
Editor: Quỳnh Nguyễn
Cố Khuynh Thành không rõ đáy lòng mình là bị chờ mong đến ngượng ngùng hay là bị dọa, tay cầm lấy chăn, khẩn trương căn bản không dám hô hấp.
Trong phòng ngủ có chút yên tĩnh quỷ dị.
Cố Khuynh Thành căn bản không biết Đường Thời rốt cuộc Đường Thời có rời đi hay không, nhưng mà cô lại không dám xốc chăn lên nhìn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc Cố Khuynh Thành rốt cục nhịn không được vụng trộm xốc chăn lên một khe hở, kết quả lại nhìn thấy chỗ Đường Thời đứng trống trơn, không có bóng dáng người đàn ông.
Cố Khuynh Thành cảm giác một cỗ rét lạnh không thể nói, từ lòng bàn chân mình thẳng lên trên, rất nhanh liền ăn mòn toàn thân mình.
Đường Thời vậy mà rời đi…
Cô có chút bi thương rũ mắt xuống, ôm chăn, hơi hơi chuyển người lại, cuộn mình đứng lên.
Không biết qua bao lâu, Cố Khuynh Thành cảm giác chăn phía sau mình bị người nhấc lên, cô ngớ ra một phen, giường lớn mềm mại bên cạnh lún xuống, mùi riêng biệt trên người Đường Thời nhào vào trong mũi của cô.
Cố Khuynh Thành còn chưa quay đầu nhìn, người đàn ông lại vươn tay kéo cô vào trong lòng anh.
Một loại ấm áp cùng kiên định nháy mắt lan đầy trái tim Cố Khuynh Thành, quét đi khói mù đáy lòng cô.
Đáy lòng cô vô cùng vui mừng, nhưng mà cơ thể lại theo bản năng bởi vì dựa vào Đường Thời gần như vậy mà trở nên cứng ngắc.
Tay cô nắm chặt thành quả đấm buông xuống ở trên eo mình, nhúc nhích một chút cũng không dám.
Cô ngừng thở đợi đã lâu, lại phát hiện người đàn ông chỉ ôm mình căn bản không có hành động khác.
Không biết qua bao lâu, Cố Khuynh Thành vụng trộm nâng mí mắt liếc người đàn ông một cái, phát hiện anh nhắm mắt lại, sắc mặt bình tĩnh như là đã ngủ.
Đáy lòng cô vì Đường Thời không có đụng chạm mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi lại trở nên có chút mất mát.
Cố Khuynh Thành cảm thấy cả đời này mình cũng không có mâu thuẫn giãy dụa như vậy, trong đầu cô giống như là đánh nhau ầm ĩ làm cô tâm phiền ý loạn, đến cuối cùng cô cũng trầm trầm lâm vào trong giấc ngủ.
Đến khi hô hấp Cố Khuynh Thành trở nên đều đều, Đường Thời vốn đã giống như ngủ say lại chậm rãi mở mắt nhìn chằm chằm cô gái ru rú ngủ ở trong lồng ngực mình.
Cho dù lúc này ngủ say thân thể của cô vẫn có chút căng thẳng như cũ.
Thực ra lúc cô nói cô không muốn ngủ một mình, trong tích tắc đấy trời biết được anh hao phí bao nhiêu khí lực mới đè nén mình không có gục xuống trên thân thể cô.
Có chút lựa chọn, trong lúc đó anh và cô, anh vĩnh viễn đều không chút nào lưu tình liền vứt bỏ chính mình mà thành toàn cho cô.
Cô kháng cự việc làm cùng anh, anh không thích cô vì miễn cưỡng làm cùng anh những chuyện chỉ đau đớn này, cho nên cuối cùng anh chỉ có thể lựa chọn ủy khuất chính mình không đi đụng chạm cô.
Cô không biết một đoạn thời gian này anh nhẫn nại có bao nhiêu khó chịu.
Thế cho nên thời điểm anh nhịn không được chỉ có thể bỏ đi, trốn ở chỗ thật xa cô.
Giống như là hiện tại, hơi thở của cô vẫn chui vào trong lỗ mũi của anh, thân thể mềm mại của cô thoáng có chút cứng ngắc ru rú ở trong lòng anh, máu trong cơ thể anh nóng lên, sôi trào quay cuồng.
Anh lại chỉ có thể nhịn.
Đại khái lúc trước nếu như vậy, anh có thể xoay người đè cô ở dưới thân như vậy anh liền thoải mái.
Nhưng mà, thử qua cảnh tượng ấm áp ở chung cùng cô, cho dù anh biết kia có thể là giả dối, anh lại cố chấp muốn duy trì.
Chương 432. Không muốn đừng miễn cưỡng (2)
Ngày hôm sau, lúc Cố Khuynh Thành tỉnh lại thì Đường Thời còn đang ngủ say.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ yên tĩnh, vừa mở mắt liền nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc khuynh thành của Đường Thời, tâm tình Cố Khuynh Thành cũng tốt lên.
Cô không có sốt ruột rời giường, chỉ ru rú ở trong lòng Đường Thời, nghiêng đầu nhìn chằm chằm dung mạo anh.
Cố Khuynh Thành nhìn nhìn, khóe môi chậm rãi thu lại ý cười.
Tối hôm qua cô và anh đồng sàng cộng chẩm (cùng giường) một đêm anh cũng không có đụng chạm cô…
Trong đầu cô nháy mắt nhớ tới lời nói Trương tẩu nói với mình, chẳng lẽ Đường Thời thật sự chán ghét thân thể cô rồi hả?
Cố Khuynh Thành dùng lực mấp máy môi, lại nghĩ đến Trương tẩu còn nói qua với mình, phụ nữ muốn lấy lòng đàn ông không cần kỹ xảo gì, chính là bắt lấy anh ở giường là được.
Cố Khuynh Thành theo bản năng nắm chặt nắm tay, trầm tư một chút, sau đó âm thầm cắn chặt răng, tay chân nhẹ nhàng xốc chăn lên, xuống giường đi phòng thay quần áo, ở bên trong chọn lựa một cái áo ngủ cực kỳ gợi cảm sau đó mặc lên người rồi mới lại rón ra rón rén trở về phòng ngủ.
Cố Khuynh Thành đi đến trước giường đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền lùi về trước sofa, cầm lấy túi mình mang theo bên mình lục ra hai viên thuốc giảm đau nuốt vào trong bụng, thuận tay nhét thuốc giảm đau vào trong túi, lúc này mới bò lại trên giường một lần nữa.
Thời điểm Cố Khuynh Thành chui vào trong lòng Đường Thời, động tác cố ý lớn một chút, đánh thức Đường Thời từ trong giấc ngủ tỉnh lại.
Đường Thời có vẻ có chút mờ mịt, anh còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, Cố Khuynh Thành lại hướng trong lòng anh nhích lại gần, sau đó còn nhẹ nhàng giật giật thân thể.
Thân thể Đường Thời cảm nhận được, nháy mắt liền tỉnh lại, anh thở gấp dồn dập, nhìn phía cô gái trong lòng.
Cô mặc một bộ quần áo cực kỳ chọc người, vật liệu may mặc mỏng manh, có thể mơ hồ nhìn thấy da thịt trắng như ẩn như hiện phía dưới.
Cô giống như là mang theo kịch độc mê người, làm cho anh không có biện pháp dời tầm mắt.
Cố Khuynh Thành cảm giác được cơ thể Đường Thời biến hóa, cô đánh bạo nắm tay, sau đó tiếp tục giật giật thân thể ở trong ngực anh, hô hấp Đường Thời trở nên càng thêm dồn dập, nhiệt độ cơ thể trên người anh cũng từ từ tăng lên.
Ngón tay Cố Khuynh Thành thoáng có chút run rẩy đặt ở trên lưng Đường Thời.
Cô chỉ vừa mới vừa chạm vào da thịt của anh, môi Đường Thời liền đột nhiên hạ xuống.
Bởi vì uống thuốc giảm đau, Cố Khuynh Thành biết sẽ không đau nên cả người đặc biệt thả lỏng, cô mềm mại nằm ở trong lòng Đường Thời, tùy ý anh đòi lấy.
Đường Thời mang theo vài phần cấp bách, xé nát quần áo hai người.
Chi chít nụ hôn vừa vội lại mạnh mẽ che kín toàn thân của cô.
Không khí trong phòng nhanh chóng nóng lên.
Nhưng mà, thời điểm Đường Thời cấp bách muốn đi thẳng vào vấn đề, anh như là phát hiện cái gì không thích hợp, áp chế quay cuồng nhớ nhung trong cơ thể mình, anh mở to mắt nhìn về phía Cố Khuynh Thành.
Dung nhan cô gái ôn hòa, thân thể mềm mại, trong lúc đó dung mạo hoàn toàn không có khẩn trương và bất an.
Mi tâm Đường Thời đột nhiên nhăn lên.
Cố Khuynh Thành phát hiện Đường Thời tạm dừng, có chút nghi hoặc mở mắt thì thào hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
Đường Thời không nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt cô một hồi, sau đó đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn vòng quanh gian phòng một vòng, sau đó xoay người xuống giường hướng về phía chỗ túi Cố Khuynh Thành trên sofa đi tới.