Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49: May mắn trong nguy hiểm (5)

Anh ta lúc ấy nghĩ cũng không nghĩ hỏi lại một câu vì sao, kết quả Đường Thời cái gì cũng không nói, liền cúp điện thoại.

” Còn không phải bởi vì….” Tô Niên Hoa nghĩ tới đây tạm dừng một chút, sau đó liền từ miệng nói một lý do: “ Anh ấy không có hứng thú rồi.”

Một dự án lớn như vậy, một câu anh không có hứng thú, nói không làm liền không liền không, tùy theo lòng mình như thế, mà Cố Gia, đối với một dự án lớn kia của anh đều là nghĩ tất cả biện pháp chưa chắc có được.

Đây là khác nhau giữa Cố Gia và Đường gia.

Trong nháy mắt Cố Khuynh Thành trở nên có chút bi thương, cô hơi hơi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không có lên tiếng.

Tô Niên Hoa xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Cố Khuynh Thành đang trầm mặc, cuối cùng giật giật môi, cái gì cũng chưa nói, chỉ hết sức chuyên chú lái xe chở Cố Khuynh Thành đi bệnh viện gần đây.

Cổ chân Cố Khuynh Thành không có thương tổn đến khung xương, cũng không có gì trở ngại, bác sĩ cho chút thuốc giảm đau và tiêu sưng thoa ngoài da, nhắc nhở Cố Khuynh Thành trong vòng hai ngày không được dùng lực cổ chân.

Lúc Tô Niên Hoa xếp hàng lấy thuốc, để cho Cố Khuynh Thành ngồi nghỉ ngơi ở ghế hành lang bệnh viện chờ anh ta.

Người trong bệnh viện có chút nhiều, Tô Niên Hoa đợi khoảng mười phút, mới xếp được hàng, lấy thuốc, lúc anh ta đang đang chuẩn bị đi tìm Cố Khuynh Thành, điện thoại di động vang lên.

Là Đường Thời gọi đến.

Tô Niên Hoa nghe: “ Anh.”

” Ở nơi nào?” Điện thoại vang lên một câu hỏi rõ ràng không có chút dài dòng.

” Ở chỗ phòng thuốc Đông y lấy thuốc, lập tức phải về rồi.” Tô Niên Hoa dừng một chút sau đó lấy lòng khoe mẽ nói: “ Bác sĩ nói cổ chân Khuynh Thành không có việc gì, không có thương tổn đến gân cốt, hai ngày này cố gắng không cần dùng lực cổ chân liền không có gì đáng ngại…”

Đường Thời bên kia điện thoại sau một giây nghe Tô Niên Hoa nói Cố Khuynh Thành không có gì đáng ngại, liền tuyệt không dài dòng nói điện thoại, dứt khoát tắt điện thoại coi như không có Tô Niên Hoa ra vẻ lấy lòng.

Tô Niên Hoa cầm thuốc, hướng Cố Khuynh Thành, vươn tay đỡ Cố Khuynh Thành đứng lên: “ Có thể đi không?”

” Ân.” Lúc bác sĩ mới kiểm tra, bác sĩ xoa bóp hai lần cổ chân cô, lúc ấy mặc dù đau đến suýt nữa rơi nước mắt, nhưng mà đau đớn qua đi thoải mái hơn so với trước rất nhiều.

Cổ chân Cố Khuynh Thành bị thương, Tô Niên Hoa và Cố Khuynh Thành đi đường có chút chậm, lúc hai người gần đi ra cửa phòng thuốc tây thì Đường Thời lại mang theo Lục Nhiên sải bước đi đến.

Lục Nhiên mắt sắc nhìn thấy Tô Niên Hoa và Cố Khuynh Thành vượt lên trước một bước: “ Lão ngũ, đang tìm cậu a.”

Lục Nhiên nói, liền vượt lên trước một bước đi tới trước mặt Cố Khuynh Thành và Tô Niên Hoa, nhìn Cố Khuynh Thành mỉm cười nói: “Khuynh Thành, trở lại rồi à?”

Chương 50: May mắn trong nguy hiểm (6)

Cách nhiều năm như vậy, giọng điệu nói chuyện của Lục Nhiên vẫn ôn nhuận nho nhã như cũ.

Cố Khuynh Thành hướng về phía Lục Nhiên cười sáng lạn, mặt mày đều cong lên, lúc này vừa lúc ánh mặt trời rạng rỡ, chiếu vào trên mặt của cô, phát ra một cỗ chói mắt: “ Anh hai.”

” Ba năm không gặp, Khuynh Thành đẹp hơn trước kia rất nhiều.”

Lục Nhiên đánh giá Cố Khuynh Thành từ trên xuống dưới một lần, sau đó còn nói: “ Nhưng mà cũng gầy không ít.”

Phụ nữ xinh đẹp động lòng người, cho dù thân hình của cô có tốt bao nhiêu cũng vẫn cảm thấy mình có chút béo.

Cố Khuynh Thành cũng không ngoại lệ.

Cô rõ ràng bị Lục Nhiên khen ngợi gầy, khen ngợi khiến mở cờ trong bụng, nhưng mà ngoài miệng lại cứ nói lời chẳng những không có cao hứng ngược lại còn có vài phần oán giận: “Anh hai, đây là đang nói em trước kia béo, trước kia không đẹp rồi.”

Lục Nhiên nói:“ Khuynh Thành, em rõ ràng là già mồm át lẽ phải.”

Cố Khuynh Thành nói: “Anh hai, cái này gọi là căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình.”

Tô Niên Hoa vừa mới chuẩn bị mở miệng xen vào trọng tâm đề tài của Lục Nhiên và Cố Khuynh Thành, lại đột nhiên nhìn thấy Đường Thời nghiêm mặt đi tới, hô một tiếng: “Anh.”

Lúc này Lục Nhiên mở miệng nói:“ Khổng Tử thật đúng là có khả năng dự đoán, để lại một câu chân lý như thế, riêng phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi.”

Cố Khuynh Thành hướng về phía Lục Nhiên “Hừ” một tiếng, đang chuẩn bị trả lời một câu “Vâng, em là phụ nữ, anh là tiểu nhân!”, kết quả liền nghe thấy trong miệng Tô Niên Hoa truyền đến một tiếng “Anh”, cô theo bản năng quay đầu một chút, nhìn thấy Đường Thời đứng ở sau lưng Lục Nhiên hai bước.

Lời nói của Cố Khuynh Thành nháy mắt bị nghẹn ở trong cổ họng, trên mặt cô vốn mang theo ý cười tươi đẹp cũng lập tức thu lại, cả người quy củ mà lại đoan trang đứng tại chỗ, hướng về phía Đường Thời nở rộ tươi cười hoàn hảo, giọng nói mềm nhẹ hô một tiếng: “ Đường tổng.”

Đường Thời thì không có bất cứ phản ứng gì, nhưng mà ánh mắt lạnh nhạt rơi vào trên mặt Cố Khuynh Thành.

Cô bây giờ cô rõ ràng đang cười đối với anh.

Nhưng mà cùng với tươi cười vừa rồi, hoàn toàn không giống nhau.

Lúc cô cười với Lục Nhiên là cười từ đáy lòng, mà cười đối với anh, không có dụng tâm, không có linh hồn, chỉ là cười vì công việc.

Giống như cười tươi vừa rồi, nét mặt tươi cười như hoa kia là của một người phụ nữ khác.

Cố Khuynh Thành biết Đường Thời nhìn chằm chằm mình, đáy lòng cô lại bắt đầu nổi lên khẩn trương, vẻ mặt cũng càng cứng đờ.

Mặt Đường Thời theo vẻ mặt thay đổi của cô cũng càng lạnh hơn một chút.

Tô Niên Hoa cảm giác không khí xung quanh cứng lại, anh ta vội vã mở miệng giảng hòa: “Anh, tại sao anh lại đến đây?”

Đường Thời tiếp tục nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành hai giây mới lành lạnh chuyển đi tầm mắt, mở miệng vẫn là giọng nói lạnh như băng kia: “ Tôi tới lấy tài liệu hợp tác.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK