Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 559. Không quấy rầy, là tôi dịu dàng (13)

Tốc độ Đường Thời cực nhanh, lại vẫn không có nhanh hơn xe máy như cũ, mắt thấy xe máy lập tức va vào anh và Cố Khuynh Thành, trong tích tắc đấy Đường Thời lại ôm chặt Cố Khuynh Thành vào trong ngực, không hề do dự chuyển đổi thân thể chắn giữa Cố Khuynh Thành và xe máy.

May mà Đường Thời phản ứng nhanh nhẹn, trong tích tắc đấy anh kéo Cố Khuynh Thành vào lòng né tránh bên cạnh một khoảng cách cho nên xe máy chỉ hung hăng va vào trên chân trái anh, sau đó liền cong vẹo ngã xuống trên mặt đất.

Chân trái Đường Thời mềm nhũn, suýt nữa quỳ rạp xuống đất, anh nghĩ đến Cố Khuynh Thành trong ngực, sợ thời điểm quỳ xuống liên luỵ cô, vì thế liền cường bạo chống đỡ, sau đó liền cảm giác được đau đớn bén nhọn từ phần chân mình nhanh chóng lan tràn đến đáy lòng.

Đường Thời chịu đựng đau đớn, theo bản năng cúi đầu muốn kiểm tra Cố Khuynh Thành có chịu thương tổn gì hay không một chút, tay anh vừa mới tóm lấy bả vai Cố Khuynh Thành cả người liền ý thức được cục diện mình cùng Cố Khuynh Thành hiện giờ, ngón tay hơi dừng một chút, sau đó ngay lập tức đẩy Cố Khuynh Thành ra, nhìn cũng không nhìn cô một cái, liền trực tiếp xoay người rời khỏi.

Chỗ Cố Khuynh Thành ở là ở giữa thành phố, cho dù lúc này là mười giờ buổi tối lại vẫn không ít người đi đường đi ngang qua như cũ, nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra có không ít người xúm lại.

Trong đó có người nhiệt tâm nhìn thấy Đường Thời rời khỏi liền tốt bụng hỏi một câu: “Tiên sinh, ngài có bị thương hay không?”

Đường Thời một câu cũng chưa nói, chỉ nện bước cực nhanh lắc mình đi vào ngõ nhỏ bên cạnh.

Biến cố xảy ra không hề báo trước như vậy, thời điểm Cố Khuynh Thành nhìn thấy xe máy hướng về phía mình xông đi tới, phản xạ có điều kiện sợ tới mức trực tiếp nhắm hai mắt lại.

Ngay tại lúc cô cho rằng đứa nhỏ trong bụng mình nhất định muốn xong đời, người liền bị một vòng tay ấm áp ôm vào, mùi thanh nhã quen thuộc chui vào hơi thở của cô.

Nháy mắt Cố Khuynh Thành giống như là bị người điểm huyệt, trong đầu gần như trống rỗng, mãi cho đến khi cô đột nhiên rời khỏi cái ôm ấm áp Cố Khuynh Thành mới giật mình hoàn hồn, cô hướng về bốn phía nhìn lại, lại căn bản không có nhìn thấy bóng dáng Đường Thời.

” Tiểu thư, vị tiểu thư này, cô có chỗ nào bị thương sao?” Một vị nữ trung niên quan tâm hướng về phía Cố Khuynh Thành hỏi một câu.

Cố Khuynh Thành thu hồi tầm mắt tìm kiếm khắp nơi, theo bản năng sờ sờ bụng mình, phát hiện không có gì khác thường, lúc này mới hướng về phía cái nữ trung niên kia lắc lắc đầu, tầm mắt không thể khống chế nhìn quanh bốn phía một lần nữa: “Tôi không sao, cám ơn.”

Người gây ra họa uống rượu đi ngược chiều đã bị cảnh sát giao thông lân cận mang đi, thời điểm Đường Thời lôi kéo Cố Khuynh Thành né tránh, Cố Khuynh Thành mua gì đó ở trong siêu thị phân tán đầy đất đã có người nhiệt tình nhặt lên giúp cô.

Cố Khuynh Thành nói một tiếng “Cảm ơn”, nhận lấy.

Người khác nhìn cô không có gì trở ngại cũng tản ra.

Cố Khuynh Thành mang theo túi mua hàng đứng tại chỗ, nhưng không có di chuyển, qua một lát cô liền hướng về phía ngõ nhỏ cách đó không xa đi đến.

Ngọn đèn ngõ nhỏ có chút mờ nhạt, trừ bỏ hai chiếc xe ngừng ở lối vào, bên trong trống không, không có bóng dáng bất kỳ người nào.

Chương 560. Không quấy rầy, là tôi dịu dàng (14)

Cô sẽ không cảm giác sai, người bế cô vào trong lòng cái thời khắc chỉ mành treo chuông kia nhất định là Đường Thời.

Mùi trên người anh thời điểm cô còn trẻ liền nhớ kỹ, rất nhiều khi chỉ cần anh vừa tựa vào gần cô không cần nhìn người tới dựa vào mùi thanh nhã kia liền có thể biết được là anh.

Chỉ là anh làm sao có thể trùng hợp xuất hiện tại bên cạnh cô thời khắc nguy hiểm như vậy? Anh cứu cô lại vì sao chưa gặp mặt cô liền lắc mình rời khỏi?

Cố Khuynh Thành đi tới hai bước, lại một lần nữa ngừng lại, xoay người hướng về phía ngõ nhỏ vắng vẻ yên tĩnh nhìn, mới yên lặng đi ra ngõ nhỏ trở về tiểu khu.

Cố Khuynh Thành rời khỏi thật lâu, cánh cửa một nhà ngõ nhỏ mới bị mở ra, Đường Thời từ bên trong đi ra, bước chân anh nhìn không có gì khác ngày thường, chỉ là tốc độ có chút chậm, nhất là chân trái bị đâm đi đường có vẻ cố sức.

Đường Thời đi ra ngõ nhỏ hướng về phía tiểu khu Cố Khuynh Thành nhìn thoáng qua, sau đó mới hướng về phương hướng ngược lại đi đến.

Đường Thời trở lại xe mình lấy ra cái chìa khóa xe, mở cửa xe ngồi lên, sau đó mới cuốn ống quần lên, nhìn thấy trên lòng bàn chân chân trái máu tươi đầm đìa.

Đường Thời nhìn chằm chằm miệng vết thương một hồi, sau đó liền thu hồi tất cả vẻ mặt thả ống quần xuống, khởi động xe dùng chân phải dẫm xuống chân ga đi trên đường phố.

Đèn nê ông xuyên qua cửa kính xe, không ngừng quét trên mặt của anh.

Vẻ mặt của anh nhìn thật bình tĩnh, nhìn chằm chằm phía trước, chân trái đau đớn không ngừng ăn mòn tế bào toàn thân anh.

Đường Thời cũng không có đi bệnh viện mà là trực tiếp trở về khu nhà ở, anh tắm một cái, cầm cồn tiêu độc miệng vết thương một chút.

Miệng vết thương có chút sâu, mơ hồ có thể thấy xương trắng bên trong, Đường Thời bôi một chút thuốc cầm máu, cầm băng vải cuốn vết thương, sau đó liền nằm ở trên ghế sofa.

Trước kia một mình anh ở, cũng không có cảm giác tịch mịch gì, nhưng mà sau khi cô ở qua anh lại cảm thấy phòng trống rỗng làm cho người ta hít thở không thông.

Đường Thời có chút nhàm chán cầm điện thoại ra, nhìn thấy bên trong có rất nhiều điện thoại chưa nghe, tùy ý nhìn lướt qua, cả người có chút nhàm chán ở trên bàn phím nhấn một hàng số, chờ đến thời điểm anh hoàn hồn anh mới phát hiện mình bấm số điện thoại Cố Khuynh Thành.

Trong một tháng này sau khi anh và cô tách ra, anh không phải không muốn cô, chỉ là không có làm cho người ta nhìn ra anh muốn cô mà thôi.

Thời điểm anh lấy di động ra không để ý sẽ nhấn số điện thoại của cô, mười số này làm cho anh làm sao cũng không quên được, giống như là cô vậy.

Anh có một cỗ kích thích muốn gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có bị hoảng sợ hay không, có bị thương hay không, nhưng mà cũng chỉ là suy nghĩ một chút liền tắt điện thoại di động, ném vào trên thảm trải sàn.

Biết cô may mắn không sao anh đã cực kỳ vừa lòng, cho dù anh can thiệp vào trong sinh mệnh cô như thế, cho dù mình kìm nén bên trong, anh cũng không cho phép mình đi quấy nhiễu cuộc sống mới của cô.

Bởi vì thế giới cô muốn anh muốn để cho cô có được.

Không quấy rầy là dịu dàng cuối cùng anh cho cô.

Có người nói nếu người kia yêu ngươi, người kia sẽ tìm đến ngươi.

Kỳ thật bọn họ không biết, đôi khi chính là người kia vì yêu ngươi, bởi vì người kia biết ngươi không thích người kia, cho nên người kia mới không tìm ngươi, không quấy rầy ngươi.

Người kia không muốn tạo thành quấy nhiễu cho ngươi, người kia hi vọng ngươi sống tốt, cho dù là không có người kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK