Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 375: thật là một người bị bệnh thần kinh (5 )

Cố Khuynh Thành hoàn toàn không để cho Đường Thời cơ hội mở miệng nói chuyện, trực tiếp bùm bùm mở miệng nói: “Đường Thời, anh có nhiều thư ký như vậy, tại sao chuyện gì cũng bắt em phải làm! Anh có biết hay không, buổi tối hôm qua em làm thêm giờ đến ba giờ sáng, mới đem công việc của mình hoàn thành! Em nói với anh, em bãi công không làm, anh muốn tìm ai làm thì tìm, em, muốn, đi, ngủ!”

Cố Khuynh Thành gằn từng chữ nói xong bốn chữ cuối cùng, lúc này mới cảm thấy đáy lòng khẽ thoải mái một tí.

Mặc dù thời điểm Cố Khuynh Thành đưa cà phê, thoạt nhìn thần thái như thường, nhưng mà anh vẫn như cũ nhìn thấu cô nhóc này có mấy phần không vui, cho nên sẽ làm cho cô tới đưa bản lịch trình, kết quả này khuôn mặt nhỏ nhắn trực của cô tiếp âm trầm xuống, lần thứ ba còn tồi tệ hơn, dám quẳng giấy tờ trước mặt anh!

Thử nghĩ xem cả xí nghiệp Thịnh Đường này, ai dám ở trước mặt anh lỗ mãng như vậy!

Đường Thời đáy lòng bị chọc tức vù vù nghĩ tới, nhưng trên mặt lạicười rạng rỡ.

Ơ, cô nhóc này có tiến bộ, cũng dám ở trước mặt anh vứt đi sắc mặt rồi!

Sau đó, anh tiếp tục gọi cho Cố Khuynh Thành một cú điện thoại, kết quả người phụ nữ này, thế nhưng trực tiếp cúp điện thoại của anh, sau đó điện thoại trên bàn làm việc của anh, lại bắt đầu không ngừng vang lên, anh vừa nghe, đã bị cúp, vừa nghe, lại bị cúp…

Nha, cô nàng này so với trong tưởng tượng của anh tiến bộ lớn hơn nhiều, chẳng những dám vứt sắc mặt đi, còn dám đùa bỡn anh!

Anh bị những thứ vui mừng này liên tiếp trùng kích còn không có tiêu hóa xong, Cố Khuynh Thành liềnnộ khí đằng đằng xuất hiện ở phòng làm việc của anh, đúng tình hợp lý bắt đầu giáo huấn anh.

Đường Thời ngồi trên ghế làm việc của mình, nghe tới sửng sửng sốt sốt, đợi Cố Khuynh Thành nói xong, anh lúc này mới khí định thần nhàn nhìn Cố Khuynh Thành màcười.

Anh lại vẫn có thể cười được?

Hỏa khí đáy lòng Cố Khuynh Thành thoáng cái trở nên lớn hơn nữa, cô nghĩ cũng không nghĩ liền trực tiếp cởi xuống áo khoác của mình, hướng về phía trên đầu Đường Thời hung hăng mà đập tới, sau đó làm trò trước mặt Đường Thời, một chút cũng không để ý hình tượng bỏ giày cao gót trên chân mình, chân trần đi vào phòng nghỉ ngơi ở một bên, sau đó dụng lực đạp cửa, gục ở giường lớn mềm mại củaĐường Thời, ôm chăn, nhắm hai mắt lại.

Đường Thời bị Cố Khuynh Thành đùa bỡn, mắng, đập, rồi lại nghe được âm thanh cửa “Phanh ” một cái dùng sức đóng lại , lúc này mới chậm chạp giơ tay lên, đem áo khoác Cố Khuynh Thành ở trên vai của mình túm xuống, sau đó đứng lên, treo vẻ mặt tươi cười, đi tới trước bàn làm việc, nhặt lên đôi giày bị Cố Khuynh Thành đá đông một chiếc tây một chiếc, đi tới phòng giữ quần áo ở một bên, cầm quần áo treo lên, giầy đặt gọn gàng.

Cố Khuynh Thành ngủ thẳng tới lúc tự nhiên tỉnh lại, chính là thời khắc ánh nắng ngoài cửa sổ cường liệt nhất.

Có thể là liên tục ngủ mấy giờ, đầu óc của cô có chút mị, trợn tròn mắt, ngó chừng trần nhà thật to một lát, mới dần phục hồi tinh thần lại.

Sau đó lúc này cô mới nhớ tới, cảnh tượng buổi sáng mình làm với Đường Thời…

Đáy lòng theo đó khẽ lộp bộp một chút, sau đó vén chăn lên, chậm chậm xuống giường, kéo ra cửa phòng nghỉ ra, ló đầu ra phía ngoài nhìn.

Đường Thời đang ngồi ở trước bàn làm việc, hướng về phía máy tính bận rộn, vẻ mặt chuyên chú, toàn thân tản ra một luồng hơi thở tự phụ, nổi bật ở phòng làm việc xa hoa lộng lẫy, cả người lộ ra vẻ cao quý và sâu thẳm.

Cố Khuynh Thành xác định Đường Thời không có chút nào không vui, lúc này mới tấn định lại, nện bước chân, cọ đến bên người Đường Thời.

Chương 376: thật là một người bị bệnh thần kinh (6 )

Cố Khuynh Thành theo trong giọng nói Đường Thời, nghe được một tia mùi vị dung túng, làm cho tim của cô đập chậm đimột nhịp, cô ngẩng đầu nhìn Đường Thời một bộ kiên nhẫn đợi chờ, cắn cắn môi, sau đó ấp a ấp úng mở miệng, nói: “Em. . Em có chút không thoải mái. .”

“Không thoải mái? ” Đường Thời vươn tay sờ sờ cái trán Cố Khuynh Thành, nhiệt độ bình thường, nhưng là lại như cũ có chút không yên lòng, đem điện thoại, gọi một cú cho Tô Niên Hoa: “Lão Ngũ, giúp anh gọi bác sĩ. .”

Đây là gọi bác sĩ cho cô sao? Cố Khuynh Thành theo bản năng vươn tay, đè tay Đường Thời xuống.

Đường Thời thân thể cứng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Cố Khuynh Thành, thấy ánh mắt cô gái có chút hoảng loạn, sau đó hướng về phía Tô Niên Hoa trong điện thoại tiếp tục nói một câu: “Trước không cần.”

Sau đó thẳng tay cúp điện thoại, tiếp tục ngó chừng Cố Khuynh Thành.

Cố Khuynh Thành bị anh nhìn vậy có chút không ngóc đầu lên được, liền thõng đầu xuống, do dự một lát, mới dùng âm điệu tinh tế nói: “Em không thoải mái, không phải là ngã bệnh rồi, là bởi vì em. .”

Cố Khuynh Thành nói tới đây dừng lại một nửa, mới ấp úng nói hết lời: “Em không ngủ đủ.”

Cô nói xong câu đó, mặt cũng đỏ lên, cô cực kỳ nhìn Đường Thời một cái thật nhanh: “Công việc có chút nhiều, em làm không xong, về đến nhà còn phải làm thêm giờ. .”

Nói tới đây, Cố Khuynh Thành cũng không có phát hiện, thanh âm của cô mang một luồng oán giận yếu ớt cùng ủy khuất: “Có chút công việc không phải là em chịu trách nhiệm, kết quả cũng là để em làm, chính mình cũng có công việc, em làm không xong. . Hơn nữa. .”

Đáy mắt Cố Khuynh Thành hiện lên một tầng bất an, cô cắn môi dưới, dừng lại thật lâu, mới nhỏ giọng nói: “Em rất khỏe.”

Bộ dạng biết điều này của cô làm cho Đường Thời trong nháy mắt nhớ tới rất nhiều năm trước, cô bé Cố Khuynh Thành kia không làm bài tập, cần anh hỗ trợ, đáng thương chạy đến trước mặt anh.

Đáy lòng Đường Thời trong nháy mắt trở nên mềm mại như nước, sau đó lúc này mới chú ý tới, chính mình gần nhất trong đoạn thời gian này, hận không thể làm cho cô thời thời khắc khắc theo ở bên người, cho nên mới làm cho cô không ngừng mà hướng phòng làm việc của mình chạy tới, kết quả quên mất, cô còn có công việc.

Đáy lòng Đường Thời có chút xin lỗi, hơn nữa còn có mừng rỡ cùng đau lòng.

Mừng rỡ cô thậm chí ở trước mặt anh có thời điểm khả ái ngây thơ như vậy, yêu thương cô mấy ngày nay mệt nhọc.

Đường Thời vươn tay sờ sờ mái tóc dài của Cố Khuynh Thành, lời nói trong miệng nói ra, là sủng nịch mình cũng không phát hiện: “Cô bé ngốc, làm không xong công việc thì không làm, gắng gượng làm cái gì?”

Cố Khuynh Thành vốn cho là Đường Thời sẽ cảm thấy cô quá không thể chịu khổ rồi, không nghĩ tới anh thế nhưng lại nói ra một câu như vậy, cô ngẩng đầu, đáy mắt nhìn Đường Thời, thoáng hiện rồi một tầng kinh ngạc.

Đợi đến cô thấy đáy mắt anh thật không có chút trách cứ nào, cô lúc này mới bất an thủ sẵn ngón tay của mình, như cũ có chút lo lắng chưa đầy hỏi: “Em đây, hiện tại có thể ngủ sao?”

Đường Thời nhìn tiểu bộ dáng khả ái bất an như vậy của cô, mặt mày trong nháy mắt cười rộ, anh chỉ chỉ nơi phòng ngủ trong phòng làm việc của mình, nói: “Đi phòng ngủ ngủ.”

Cố Khuynh Thành đáy mắt thoáng hiện một tầng vui mừng: “Em đây đi lấy túi của em cùng điện thoại di động.”

Đường Thời không nói gì, trực tiếp nhấn điện thoại nội tuyến, qua không tới nửa phút, Trương Tiể Tả giơ túi Cố Khuynh Thành lên đi vào phòng làm việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK