Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 871: Hôn lễ của Khuynh Thành Đường Thời (khâu cuối cùng 41)

Tứ Nguyệt ngẫm lại, cảm thấy hình như không có chuyện gì để nói, liền cất bước, xuống xe, khi cô chuẩn bị đóng cửa xe, Tô Niên Hoa đột nhiên mở miệng, gọi cô tên: “Tiểu Nguyệt. . . ”

Tứ Nguyệt quay đầu, nhìn về phía Tô Niên Hoa.

Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm Tứ Nguyệt một hồi thật lâu, anh động môi, sau cùng lại chỉ nói một câu: “Hẹn gặp lại.”

Tứ Nguyệt hào phóng gật đầu, hiện lên nụ cười rực rỡ : “Hẹn gặp lại.”

Sau đó liền đóng cửa xe, cất bước, chậm rãi đi vào sơn trang nghỉ phép Hồng Viên.

Tô Niên Hoa nhìn lấy bóng lưng Tứ Nguyệt biến mất không thấy gì nữa, mới chuyển ánh mắt trở về, nhìn chằm chằm sáng mặt trời ngoài cửa sổ.

Thực ra anh cũng muốn nói với cô, anh yêu em, chẳng qua con người sẽ phải trả giá vì những gì mình đã làm, lúc cô yêu anh, anh không yêu cô, lúc anh yêu cô, cô buông tay không yêu anh.

Anh cũng rất muốn không ly hôn với cô, chính anh đã bức bách cô, làm cô tuyệt vọng đối với anh, buông tay đối với anh.

Cô đã từng cố gắng bức anh cưới cô, cô có thể mở miệng nói ly hôn với anh, chắc hẳn tâm đã hoàn toàn hết hy vọng đối với anh.

Có chút thương tổn, không phải một câu anh yêu em, một câu xin lỗi, liền có thể đền bù.

Anh không có tư cách, tự tay khiến cô tuyệt vọng, sau đó lại để đến khi cô hết hi vọng với anh.

Tuy lúc đầu do cô làm sai, thế nhưng anh càng làm sai hơn nhiều, nếu anh thật sự mở miệng giữ lại, đó mới là cách làm ích kỷ nhất.

Người cũng nên vì sai lầm mình phạm phải mà đền bù.

Cho nên, giờ phút này, mặc kệ đau nhức nhiều khổ bao nhiêu, anh đều phải nhịn.

Tứ Nguyệt cũng không có đi hội trường hôn lễ, cô biết đêm nay Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành động phòng là tại Phòng Tổng Thống núi phía Tây, cho nên cô trực tiếp qua Phòng Tổng Thống núi phía Tây.

Cô không có chìa khoá, không vào được phòng, tìm phục vụ phụ trách ở đó, đưa phong thư mình sơm viết xong cho cho phục vụ, phiền họ giao cho Cố Khuynh Thành giúp cô, sau đó rời đi.

Lúc lái xe xuống núi, Tứ Nguyệt dễ dàng nhìn thấy hiện trường hôn lễ trên đỉnh núi, tuy nhiên cách rất xa, nghe không thấy tiếng, nhìn không thấy tình huống bên trong, nhưng cô nghĩ, nhất định nơi đó vẫn là hình ảnh hạnh phúc như cũ.

Trên cái thế giới này, người cô quan tâm nhất, bây giờ hạnh phúc như thế, cô thật sự vì cô ấy cảm thấy cao hứng.

Tứ Nguyệt hơi cong cong khóe môi, trong lòng khẽ nói một câu: “Khuynh Khuynh, chúc cậu hạnh phúc.”

Tứ Nguyệt sơn trang nghỉ phép Hồng Viên đi ra, xe Tô Niên Hoa đã không thấy tăm hơi, cô sớm bảo tài xế mang xe ra ngoài cửa, Tứ Nguyệt mở cửa xe đi lên, nói một câu với tài xế: “Đưa tôi qua phi trường.”

Sau đó liền không nói một tiếng mà nhắm mắt lại.

Đến phi trường, đã là bốn giờ tối, khoảng cách máy bay cất cánh chỉ còn có 40 phút, Tứ Nguyệt đặt khoang hạng nhất, dưới trợ giúp của nhân viên, nhanh chóng làm thủ tục ghi danh, sau đó vượt cửa Vip, lên máy bay.

Tứ Nguyệt đi vào không tới hai phút đồng hồ, máy bay đã cất cánh, chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, cô đã ở trên ba vạn mét, vừa lúc ngoài cửa sổ xe có một đám mây trắng thổi qua, Tứ Nguyệt vô ý thức vươn tay, tiếp xúc cửa sổ máy bay, sau đó tay chậm rãi di chuyển, viết xuống là hai chữ “Niên Hoa” này.

Chương 872: Hôn lễ của Khuynh Thành Đường Thời (khâu cuối cùng 42)

(toàn văn)

Tô Niên Hoa sơn trang nghỉ phép Hồng Viên một lúc, liền lái xe về nhà trọ của mình. . . .
Đẩy cửa ra, xông vào mũi là mùi vị xen lẫn mùi của Tứ Nguyệt, anh hơi tham luyến hít sâu hai cái, sau đó cởi lễ phục trên người xuống, tiến vào phòng ngủ chính, nằm ở trên giường mềm mại, nhắm mắt lại.

Từ khi đồng ý ly hôn với Tứ Nguyệt, anh đã liên tiếp mấy ngày không có ngủ ngon một giấc, lúc này anh rất mệt mỏi, lại không có gì buồn ngủ, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ, an tĩnh nằm không biết đến bao lâu như vậy, anh liền xoay người, ôm lấy gối đầu quen thuộc của Tứ Nguyệt, up lên trên mặt mình, hít sâu một hơi, toàn bộ đều là mùi tóc của cô.

Vỏ chăn trên giường, là lúc cô đến nhà của anh ở đã đổi một bộ màu đỏ, anh vẫn cảm thấy màu sắc của ga giường này quá mức tầm thường.

Tô Niên Hoa nằm thật lâu, mới đưa lấy gối đầu từ trên mặt mình ra, kết quả lại thoáng nhìn thấy ở bên cạnh gối, ẩn ẩn thêu lên mấy chữ cái nhỏ, anh nhíu mày, cẩn thận nhìn lại, trông thấy lại là: Tứ Nguyệt Niên Hoa, bách niên hảo hợp.

Tô Niên Hoa giật mình một chút, sau đó nhanh chóng cầm gối đầu bản thân lên, ở chỗ giống vậy, cũng nhìn thấy tám chữ này.

Đột nhiên Tô Niên Hoa cảm giác tâm mình, giống như là bị thứ gì hung hăng nắm lấy, khiến anh có chút không thở nổi.

Thẳng đến bảy giờ tối, cuối cùng Cố Khuynh Thành cũng trở lại phòng tổng thống của mình và Đường Thời.

Bời vì tối nay là đêm động phòng của cô và Đường Thời, ga giường đệm chăn trong phòng đều dùng màu hồng, còn ở bốn phía đều là ngọn nến màu đỏ, ánh lửa toán loạn, chiếu cho căn phòng vui vẻ.

Mặc dù cô và Đường Thời đã sinh Thủy Quả Đường, nhưng vì may mắn, dưới đệm chăn vẫn thả táo đỏ, hạt sen, long nhãn, đậu phộng.

Cố Khuynh Thành nhờ người làm ở Đường gia phái tới giúp đỡ tháo trang sức, tắm rửa, thay đổi áo ngủ, rồi ngồi ở cạnh giường, nhìn cánh hoa hồng bày đặt ở chính giữa giường, khóe môi không nhịn được hiện lên một vòng mỉm cười, cô kìm lòng không được lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm hình, sau đó gửi lên Micro Blog của mình, kèm một hàng chữ: Cuối cùng tôi cũng kết hôn.

Cố Khuynh Thành đánh xong mấy chữ này, vừa mới chuẩn bị tìm biểu tượng đỏ mặt, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa.

Cố Khuynh Thành tưởng rằng khách mời đưa Đường Thời trở về, cầm điện thoại di động, vui vẻ đi qua, kéo cửa ra, kết quả nhìn thấy nhân viên phục vụ.

“Đường phu nhân, đây là thư Tứ tiểu thư gửi cho cô.”

Cố Khuynh Thành nghe được câu này, hơi sững sờ một chút, trên mặt còn mang ý cười hạnh phúc, vươn tay nhận lấy.

“Đường phu nhân, tôi ra ngoài trước.”

Cố Khuynh Thành mỉm cười gật đầu một cái, chờ phục vụ quay người đi, mới đóng cửa.

Tứ Nguyệt cho cô kinh hỉ sao?

Nghĩ tới đây, Cố Khuynh Thành hoàn toàn không để ý tới mình mới viết được một nửa Micro Blog, đã chạy đến giường cưới ngồi xuống, mở lá thư này ra.

“Khuynh Khuynh, đầu tiên chúc cậu tân hôn hạnh phúc.”

“Chẳng qua sau khi chúc cậu xong, mình phải nói tiếng xin lỗi với cậu.”

Hình như không phải kinh hỉ… lòng Cố Khuynh Thành ẩn hiển một chút bất an, cô có chút không muốn đến nhìn xuống, nhưng lại buộc lòng tiếp tục xem tiếp: “Lúc cậu cầm được lá thư này, mình đã rời Bắc Kinh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK