Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 369: Xem ra đến lúc rồi (9 )

Cố Khuynh Thành mở ra, phát hiện bên trong lại có một ít đồ ăn vặt.

Có một số việc, chưa từng đi vào lòng cô, nhưng đời này anh đều cẩn thận cất kỹ thói quen bảo vệ..

Không biết có phải vì những năm đó hay không, mỗi một đêm khuya khoắt cô đều gọi anh muốn đồ ăn vặt đến thành thói quen, trong hơn một ngàn ngày cô không có ở đây, mặc kệ anh có bận rộn bao nhiêu, mặc kệ anh ra nước ngoài công tác hay là ở trong căn hộ của mình, thậm chí có lúc anh cũng sẽ không về nhà, anh càng biết rõ cô gái kia đã không còn ở căn phòng cách vách, anh vẫn sẽ theo thói quen chuẩn bị một túi đồ ăn.

Có thể để ở trong xe, có thể ném ở trong phòng ngủ nhà cũ của mình, có thể ở trong căn hộ thành phố, càng có thể trực tiếp ở khách sạn bên ngoài.

Chung quy là đều dành ra thời gian, đi vào cửa hàng tiện lợi, lựa chọn kỹ càng thứ cô thích ăn, các loại đồ ăn vặt mới ra thị trường.

Cái này giống như thói quen mấy năm nay dưỡng thành, làm sao cũng không bỏ được, hầu hết thời gian, anh bận rộn đến tối còn đang ở trong bữa tiệc hoặc là ở chỗ đánh bài không thoát thân được, thế nhưng ở đến 11 giờ đêm, anh vẫn sẽ mượn cớ rời đi một lúc.

Anh nhớ kỹ, có một lần như vậy, ở trong phòng báo kim bích huy hoàng.

Lúc đó mời khách là một người có tiếng tỏng Bắc Kinh, gần như đem toàn bộ cô gái xinh đẹp trong thành phố Bắc Kinh đến.

Kỳ thực anh không thích loại trường hợp này, thế nhưng đang ở bên ngoài thì thân bất do kỷ, luôn luôn giả bộ giả vờ giả vịt, dù sao đại đa số những người nói chuyện làm ăn thì thích dùng loại thỏa hiệp ăn chơi trác táng này.

Một đêm đó, cô gái gọi tới, có một cô gái tóc dài đen nhánh xõa đến bên hông, mang một cái cặp tóc màu xanh nhạt, người mặc chiếc váy màu xanh nhạt, duyên dáng yêu kiều đứng ở trong đám cô gái, cũng có vẻ có vài phần hoa sen mới nở.

Vốn tâm tình đêm đó, anh tốt vô cùng tốt, thế nhưng khi nhìn thấy cô gái kia, trong nháy mắt lại nghĩ đến Cố Khuynh Thành.

Kỳ thực cô gái kia, bộ dạng không hề giống Cố Khuynh Thành, chỉ là một thân màu xanh, người cao, tóc dài, có chút giống như Cố Khuynh Thành đến mấy phần.

Khi đó Cố Khuynh Thành, đi Anh trọn một năm.

Tâm tình anh lập tức xuống dốc, cuối cùng anh vẫn chọn cô gái kia, nhưng từ đầu đến cuối không có đụng vào cô ta, thậm chí ngay cả một câu nói một ánh mắt cũng chưa từng cho, chỉ là tự mình uống rượu.

Cuối cùng thực sự uống có chút nhiều, đứng lên, lúc đi đường, có chút lảo đảo.

Anh ở trong WC kim bích huy hoàng xa hoa, ói đến trời đất quay cuồng, cuối cùngđược tài xế của mình đỡ từ trong phòng ra, tay anh chống trên bồn rửa tay, vốc nước rửa mặt, trong lúc bất chợt liền hỏi tài xế lo lắng đứng ở bên cạnh mình: “Mấy giờ rồi?”

“Đã mười giờ bốn mươi.”

Mười giờ bốn mươi… Khi đó có vài phần say như chết, anh tắt vòi nước, lảo đảo ra khỏi phòng vệ sinh, tài xế vội vã đỡ lấy anh.

Xuống lầu, lên xe, anh ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, tay chống lấy đầu có chút đau, nói: “Đi tới cửa hàng tiện lợi gần đây nhất.”

Xe không đi quá mười phút, đã dừng ở một một cửa hàng tiện lợi, lúc anh vươn tay đẩy cửa xuống xe, tài xế đoạt trước một bước, mở cửa xe, đỡ lấy anh: “Đường Tổng, ngài muốn mua cái gì? Tôi đi mua thay ngài.”

Chương 370: Xem ra đến lúc rồi (10 )

Anh liếc mắt nhìn tài xế, không nói một lời vẫy vẫy tay về phía tài xế, sau đó ở lúc tài xế mang vẻ mặt không yên lòng, bước chân có chút lảo đảo, đi vào cửa hàng tiện lợi.

Anh cố nén cuồn cuộn trong dạ dày, lựa chọn xong đồ ăn vặt, tính tiền, mang theo đi ra, lúc đi tới nửa đường, cước bộ mất thăng bằng, té lăn trên đất.

Từ nhỏ đến lớn, anh khi nào chật vật như vậy, anh nằm ở dưới đất, trong mắt không khỏi nóng lên.

Tài xế vội vội vàng vàng chạy tới, vươn tay đỡ anh, nhìn thấy đồ ăn vặt anh mua rơi đầy đất, cúi xuống muốn nhặt lên thay anh, anh cũng đã khôi phục bình tĩnh trước sau như một, giọng nói giống như không có độ ấm: “Tôi tự mình tới.”

“Đường Tổng.”

“Tôi tự mình tới.” Giọng nói của anh trở nên có chút sắc bén, tài xế nhìn ra anh kiên quyết, lui về phía sau một bước, sau đó anh từ từ cúi xuống, đem đem những thứ rơi lưng tung, nhặt từng cái từng cái.

Chỉ cần là việc anh làm vì Cố Khuynh Thành, từ trước đến nay anh không cho phép tay người bên cạnh đụng vào.

Anh nhặt có chút khó khăn, lúc đứng lên, nhìn thấy anh mắt tài xế nghi hoặc, anh biết, đây là tài xế đang buồn bực, anh đêm hôm khuya khoắt mua một đống đồ ăn vặt của trẻ con thích làm cái gì.

Anh không nói tiếng nào mang theo đồ ăn vặt trở lại xe, sau đó hướng nói với tài xế lên theo: “Trở về kim bích huy hoàng.”

Đáy mắt tài xế càng kinh ngạc hơn.

Đến kim bích huy hoàng, đồ ăn vặt liền bị anh đặt yên ở chỗ ngồi phía sau, mà anh giống như không có chuyện gì, tiếp tục trở về phòng bao.

Kỳ thực, trong ba năm, anh cũng chỉ có thể bằng vào thói quen quá khứ làm cho cô, đi tưởng tượng, cô và anh vẫn như ban đầu.

Anh biết, chẳng qua là anh quá mức chấp niệm mà thôi.

Chấp niệm, ít nhiều gì cũng có trong phạm vi hoạt động của mình.

So sánh với muôn vàn cảm xúc của Đường Thời, Cố Khuynh Thành cũng nhìn chằm chằm túi đồ ăn vặt, hơi kinh ngạc.

Trong nháy mắt đó, đáy lòng của cô, có một loại ảo giác, cô va anh lúc đó, không có ba năm mỗi người đi một ngả, cũng không có gặp lại xung đột nặng nề.

Đã rất nhiều năm, cô không có ăn những thứ không có dinh dưỡng này, thế nhưng giờ này, cô lại giống nhau thiếu nữ tham ăn vào đêm trước kia, tràn đầy phấn khởi mở khoai tây chiên mình thích ăn nhất, vui vẻ rạo rực cầm một miếng, thả vào trong miệng của mình, nhai lộp cộp, vẻ mặt thỏa mãn.

Cô giống như cũng quên e ngại đối với anh, khẩn trương lúc đối mặt anh, chẳng qua là cảm thấy lúc này đứng ở trước mặt cô, chính là thiếu niên ngày xưa ở bên cô.

Khi cô bỏ miếng khoai tây chiên vào miệng lần thứ hai, sau đó cầm một cái, thân thể nghiêng qua lan can, đưa sang cho Đường Thời ở phía đối diện: “Cho anh ăn.”

Hành động từng làm qua trăm ngàn lần, cô cũng lưu loát tự nhiên làm lại được.

Đường Thời sững sờ trong nháy mắt, há miệng.

Ngậm miếng khoai tây chiên vào trong miệng, anh lại quên nhai, chỉ nhìn chằm chằm cô gái đối diện ăn đồ ăn vặt, ăn cái này một chút ăn cái này một chút.

Giống như từ trước, cô cũng không có ăn bao nhiêu, sau khi ăn xong hai tay dính dính, theo thói quen tiếp tục thò ra lan can, lau về phía quần áo trắng tinh của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK