Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 763: Dũng cảm quên mình chắn đao (13 )

Cố Khuynh Thành tinh tường thấy, tay của bọn hắn, đã kéo cổ áo Tứ Nguyệt. . . . .

Đối với cô mà nói, Đường Thời trọng yếu, tình yêu của cô cùng Đường Thời cũng trọng yếu, nhưng là Tứ Nguyệt đồng dạng cũng rất trọng yếu.

Trên cái thế giới này, thời điểm rất nhiều người làm ra rất nhiều lựa chọn, đều là ích kỷ.

Điều này cũng không có gì không đúng, người không vì mình, trời chu đất diệt.

Nhưng là, Cố Khuynh Thành làm không được.

Cô biết Đường Thời không có nhận được điện thoại của cô, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp tìm đến cô, cô cũng biết, lần trước cô bị bắt cóc, Đường Thời có thể ở trong thời gian ngắn như vậy biết cô ở nơi đâu, lần này cô trong Bắc Kinh, tự nhiên là có thể tìm được cô rất nhanh.

Cho nên, cô mới vừa mới nói nhiều như vậy, là vì trì hoãn thời gian, chỉ cần có một đường hi vọng, cô cũng sẽ không buông tha, bởi vì có thể một giây sau, Đường Thời sẽ xuất hiện rồi.

Nhưng mà, hiện tại cô thật sự kéo dài không nổi nữa.

Bởi vì, cô không thể trơ mắt nhìn Tứ Nguyệt chịu nhục.

Tứ Nguyệt cùng Trình Tả Ý không thù không oán, đây là Trình Tả Ý cho Cố Khuynh Thành cô khuất nhục.

Tứ Nguyệt không có có đạo lý thay cô nhận lấy.

Cố Khuynh Thành hung hăng mà nuốt nước miếng, không hề do dự liền bật thốt lên: “Các anh không nên động cô ấy, tôi cởi, tôi cởi!”

Cố Khuynh Thành run rẩy giơ hai tay lên, kéo khóa quần chính mình.

Người đàn ông nói chuyện với cô, thấy cô cử động như vậy, lập tức vươn tay, ra hiệu dừng lại, hai người đàn ông vốn là túm cổ áo Tứ Nguyệt, lập tức buông lỏng tay.

Cố Khuynh Thành dùng sức cắn hàm răng, ngón tay kéo khóa, run run có chút lợi hại, thế cho nên cô lôi được một nửa, cũng không có đem khóa kéo xuống được.

Người đàn ông kia thấy cô lề mề như vậy, lại một lần nữa giơ tay lên, hai người đàn ông vây quanh Tứ Nguyệt cái kia, giống như là người máy bị nhấn điều khiển, lập tức hướng về phía Tứ Nguyệt đưa tay ra.

Cố Khuynh Thành lo lắng, dùng sức, khóa của mình đã bị kéo ra, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng noãn.

Dưới ánh đèn điện thoạt chiếu xuống, da thịt của cô nổi lên một tầng sáng bóng mê người, dẫn tới tất cả đàn ông, tầm mắt đều muốn rơi vào trên người của cô.

Cố Khuynh Thành khuất nhục nhắm mắt lại, đáy mắt nổi lên một tầng thấp thỏm đau xót, có nước mắt chảy ra.

Cô cả đời này chẳng bao giờ hận qua một người như thế, nhưng là bây giờ, cô hận Trình Tả Ý như vậy, hận không được đem Trình Tả Ý thiên đao vạn quả, nghiền xương thành tro!

Cố Khuynh Thành một chút cũng không ngờ trước mặt nhiều người như vậy, đi cởi y phục của mình, nhưng là cô nhưng lại không thể không để ý Tứ Nguyệt, cho nên anh chỉ có thể cắn chặc hàm răng, bắt buộc chính mình mất đi sở hữu giác quan cùng ý thức giống nhau, đem cạp váy, chậm rãi cởi đi xuống.

Tứ Nguyệt đích xác là uống có chút nhiều, cả người ý thức không rõ ràng lắm, nhưng là cô ở thời điểm hai người đàn ông liên tục hai lần đưa tay ra đụng cổ áo cô, rốt cuộc đã nhận ra một tia không đúng.

Cô cố gắng mà nhướng mày, bắt buộc đại não chính mình thanh tĩnh một chút, nhìn tới cảnh tượng xung quanh, sau đó thấy CỐ Khuynh Thành lại bị người buộc cởi quần áo.

Trong nháy mắt, một cơn tức giận, bò đầy cả lồng ngực Tứ Nguyệt, ngay tiếp theo cô cũng tỉnh táo rất nhiều, cô nghĩ cũng không nghĩ ngay lập tức xuất thủ, đem hai người đàn ông ngăn trước mặt của mình, trong nháy mắt quật ngược trên mặt đất.

Tứ Nguyệt cử động như vậy, trong nháy mắt quấy nhiễu những người đàn ông vốn là nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, có người mắng một tiếng thô tục, sau đó một giây sau, liền hướng về phía Tứ Nguyệt vây tới.

Chương 764: Dũng cảm quên mình chắn đao (14 )

Vốn là Đường Thời định sáu giờ trở về biệt thự tây giao, kết quả bởi vì Cố Khuynh Thành không về, cho nên buổi tối liền cùng Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần cùng Tô Niên Hoa cùng nhau ăn cơm tối.

Sau khi ăn xong, thời gian còn sớm, Đường Thời cũng không vội thúc giục Cố Khuynh Thành về nhà, cho nên bốn người cùng nhau đi Kim Bích Huy Hoàng, chi một bàn mạt chược, đánh bài.

Tô Niên Hoa có chút không có trạng thái, mạt chược bốn người, ba người thắng, liền một mình anh thua.

Ngắn ngủn ở chỗ này hai tiếng, đã ném xuống gần hơn ba mươi vạn.

Thắng được nhiều nhất là Lâm Cảnh Thần, trong miệng ngậm một điếu thuốc, ngón tay có chút không nhịn được mà gõ cái bàn, chờ Tô Niên Hoa ra bài.

Kết quả, ai biết Tô Niên Hoa sờ soạng một tờ bài, trực tiếp ném ở trên bàn, sững sờ, nửa điểm cũng không có phản ứng.

Lâm Cảnh Thần đem thuốc trong miệng kéo xuống, phun ra một luồng khói xinh đẹp, lé mắt nhìn Tô Niên Hoa một chút, lên tiếng nói: “Lão Ngũ, cậu còn chờ cái gì nữa, một bàn đềuđợi cậu ra bài đấy!”

Tô Niên Hoa nghe được thanh âm, ngay cả mí mắt cũng không có nhúc nhích một chút, nhìn cũng chưa từng nhìn bài trong tay mình mò là cái gì, liền trực tiếp ném ra ngoài, rõ ràng là cái “Bát vạn”, trong miệng nhưng hô “Nhị bính “.

“Lão Ngũ, có phải cậu hôm nay ra ngoài quên uống thuốc hay không? Bát vạn nhị bính ngây ngốc phân không rõ? ” Lâm Cảnh Thần một chút cũng không lưu tình cười nhạo.

“Hồ rồi. ” Đường Thời một tay đem bài trước mặt đẩy ngã, ngữ điệu thong dong.

Lục Nhiên quay đầu liếc Đường Thời hồ bài một cái, sau đó tính sổ: “Lão Ngũ cấp cho đại năm vạn tiền trù mã.”

Tô Niên Hoa mở ra ngăn kéo trước mặt mình, từ bên trong đem đồ lung tung lấy ra ngoài, sau đó một tia ý thức giao cho Đường Thời.

Lục Nhiên nhấn mạt chược tẩy bài, thừa dịp tẩy bài, không nhịn được nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa trong chốc lát, sau đó lên tiếng nói: “Lão Ngũ hôm nay rất không bình thường a, làm sao, sẽ không phải là gần nhất chơi người phụ nữ quá … Rồi, đem đầu óc chơi hư luôn sao?”

Tô Niên Hoa hoàn toàn chưa có ý tứ phản ứng với Lục Nhiên, phối hợp từ trong hộp thuốc lá móc một điếu thuốc, đốt cho mình, sau đó từng ngụm từng ngụm thổi ra khói.

“U… Lão Ngũ điệu bộ này, xem ra giống như là muốn – van cầu – bất – mãn a… ” lần này nhà cái là Đường Thời, Lâm Cảnh Thần thay Đường Thời nhấn khóa, vứt ra cái sàng đếm, sau đó ngón tay vòng quanh bàn mạt chược nửa vòng, cuối cùng dừng mạt chược ở trước mặt Lục Nhiên, nói: “Ca, từ nơi này bắt đầu…”

Đường Thời chậm rãi từ từ vươn tay, bắt bài, sau đó Lâm Cảnh Thần vươn tay theo, trong miệng tiếp tục nói giỡn mở miệng, nói: “Làm sao, lão Ngũ, sẽ không phải là hôm qua cậu bị Tiểu Nguyệt đuổi ra khỏi nhà đi?”

Tô Niên Hoa nghe được câu này, trong nháy mắt tạc mao, mạt chược cầm trong tay hung hăng mà vỗ vào trước mặt mình: “Lão tam, anh nói hưu nói vượn cái gì!”

Lâm Cảnh Thần thấy Tô Niên Hoa điệu bộ này, càng thêm xác định Tô Niên Hoa đây là đang buồn rầu chuyện Tứ Nguyệt, vừa mới chuẩn bị tiếp tục mở miệng, giễu cợt Tô Niên Hoa hai câu, kết quả Đường Thời vẫn không nói chuyện, lại cười híp mắt lên tiếng: “Lão tam, bớt tranh cãi một tí.”

Lâm Cảnh Thần nhún vai, ngậm miệng.

Tô Niên Hoa cánh môi đóng thật chặt, cúi đầu, nhìn chằm chằm mạt chược trước mặt mình, hô hấp hơi có chút không yên.

Lục Nhiên cũng ngạc nhiên nhìn Đường Thời một cái, cười chân thành mở miệng, nói: “Đại ca gần nhất tính tình chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, càng ngày càng có khuynh hướng ấm áp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK