Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Không có thói quen chờ đợi (9)

Chẳng lẽ hai người cứ một người ngồi một người đứng như vậy, nhạt nhẽo cho đến hừng đông?

Ngay lúc Cố Khuynh Thành đang nghĩ có nên mở miệng hay không, thì đột nhiên Đường Thời lại đứng lên, đi về phía căn phòng của mình: “Tôi mệt rồi.”

Đương nhiên Cố Khuynh Thành biết, ba chữ này của Đường Thời đại biểu cho cái gì, cô đành đau khổ đi theo sau lưng Đường Thời, ngay lúc tới cửa phòng ngủ của anh, tay Cố Khuynh Thành nắm thật chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, truyền đến một cảm giác đau.

Cố Khuynh Thành dừng lại ở cửa một phút đồng hồ, rồi mới nhắm mắt, cắn răng, cất bước, đi vào.

Lúc này Đường Thời đã cỡi áo khoác xuống, tùy ý ngồi ở bên giường, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm cô.

Cố Khuynh Thành bị nhìn soi mói như vậy, mặc dù sợ, nhưng vẫn e ngại đi tới trước mặt Đường Thời, ánh mắt chỉ nhìn lướt qua Đường Thời, rồi nhanh chóng rũ mi mắt xuống.

Đường Thời ngồi ở đó không nhúc nhích, nhìn Cố Khuynh Thành.

Quá một lúc lâu, Đường Thời thấy Cố Khuynh Thành không có phản ứng nào, lúc này mới lên tiếng nói: “Cố Khuynh Thành, em quên những gì tôi nói với em hôm qua sao?”

Cố Khuynh Thành bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Thời.

Đường Thời hơi híp mắt lại, rõ ràng không vui, tiết lộ ra ngoài: “Tôi nói, nếu hôm nay em phục vụ tôi cao hứng, ngày mai tôi sẽ để cho em tới Thịnh Đường làm.”

“Về phần phục vụ thế nào, chẳng lẽ đi Anh ba năm, trở về đã quên không còn một mảnh, chờ tôi dạy em một lần nữa sao?”

Cố Khuynh Thành hơi run rẩy một cái, hai tay càng nắm chặt hơn.

Phục vụ thế nào trong miệng anh, cô biết.

Vào đêm đó ba năm trước đây, anh hôn cô, nói với cô.

Chẳng qua, trong đêm đó, giọng nói của nah rất dịu dàng, thậm chí lộ ra một vẻdây dưa triền miên, không giống như bây giờ, lạnh nhạt nguội lạnh.

Cố Khuynh Thành âm thầm cắn răng, tiến về phía trước hai bước, sau đó run rẩy vươn tay, cời từng cái từng cái cúc áo sơ mi của Đường Thời.

Cố Khuynh Thành càng thấp hơn nhiều so với Đường Thời, Đường Thời rũ mi mắt, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành.

Cố Khuynh Thành bị anh nhìn vậy, ngón tay bắt đầu trở nên có chút run rẩy, cô cảm giác được hô hấp của anh, trở nên càng ngày càng nóng.

Cô rất muốn cứ buông tay ra, xoay người chạy trốn.

Thế nhưng, cô không thể. Gia tộc của cô, còn trông cậy vào cô để có thể tiếp tục bảo trụ sự nghiệp, bọn họ đặt tất cả hy vọng ở trên người cô, mà cho tới bây giờ, cô còn nhớ rõ, trước đây mình và Đường Thời một đêm vui vẻ, nhưng sau đó Đường Thời không có lấy cô, ánh mắt người nhà cũng rất thất vọng.

Sở dĩ, mặc dù bây giờ cô có sẽ không, cô cũng chỉ có thể bức ép bản thân phải làm.

Từ nhỏ đến lớn, cô đã bị ép làm nhiều việc mà cô không muốn không thích, nên cũng không để bụng tới việc lần này.

Cố Khuynh Thành hơi rũ mi mắt, cởi sạch áo của Đường Thời, sau đó ngón tay run rẩy chuyển tới thắt lưng của anh, mặc dù cô nói với chính mình, nhịn một chút là tốt rồi, nhịn một chút là tốt rồi, cô vẫn không thể có dũng khí kéo khóa quần của anh được.

Ngón tay của cô, đưa tới rồi lại rời đi, thay đổi nhiều lần, cuối cùng Đường Thời như không còn tính nhẫn nại, cười lạnh nói: “Không phải là không muốn vào Thịnh Đường chứ?”

Chương 20: Không có thói quen chờ đợi (10)

Cố Khuynh Thành bị những lời này kích thích, cả người run rẩy càng thêm lợi hại, cô nhắm chặt mắt lại, lừa mình dối người nói với bản thân nhắm mắt làm ngơ, sau đó ép buộc mình bỏ qua tất cả hổ thẹn, duỗi tay ra ngoài.

Đường Thời nhìn vẻ mặt Cố Khuynh Thành giống như thấy chết không sờn đi pháp trường, nhịn không được cười lạnh một tiếng: ” Tôi nói cho cô, Cố Khuynh Thành, cô đừng bày ra vẻ mặt không tình nguyện như vậy, nếu cô thật sự không đến hầu hạ hiện tại liền đi cho tôi! Hôm nay cô nếu như khiến tôi khó chịu, cả đời này cô khỏi phải nghĩ đến tiến vào Thịnh Đường làm!”

Cố Khuynh Thành bị Đường Thời mắng tay run lên bần bật, mím chặt môi chốc lát, giống như không có nghe châm chọc trong miệng anh, cuối cùng đưa tay chạm vào khóa kéo của anh.

Toàn thân Đường Thời căng cứng, anh không đợi Cố Khuynh Thành Cố Khuynh Thành có hành động, đột nhiên vươn tay kéo Cố Khuynh Thành lên, ngã sấp xuống trên giường lớn phía sau, động tác của anh có chút thô bạo và mạnh mẽ, xuống tay cũng có chút nặng, lúc kéo váy của cô rõ ràng đè cánh tay và trên cổ một chút, ở trên da thịt trắng nõn mềm mại của cô để lại dấu vết chói mắt, nhưng mà cô lại giống như không cảm giác được đau đớn, không rên một tiếng tùy ý anh làm gì thì làm.

Anh nhìn cô như vậy, cả người càng cảm thấy bực bội, quả thực sắp bức điên anh, anh chỉ có thể làm ra trừng phạt đối với cô.

Nụ hôn của anh, càng giống như cắn, lúc rơi xuống cổ cô anh đột nhiên liền tăng sức lực, thân thể cô rõ ràng co rúm lại một chút, nhưng mà phát ra một tiếng kêu rên bé đến nỗi không thể nghe thấy. Ngay sau đó vẫn một mảnh yên tĩnh như cũ, mãi đến khi anh nếm được mùi máu tươi, vẫn một mảnh yên tĩnh như cũ.

Cô vô cảm như vậy, làm cho đáy mắt anh loé lên một tầng tự giễu, sau đó liền tiến vào chủ đề, anh cũng mặc kệ cô có thích ứng hay không liền điên cuồng tiến tới.

Người Cố Gia nói với cô, lần đầu tiên của phụ nữ đều sẽ đau, nhưng mà hiện tại cô mới biết được, không phải, bây giờ so với lần trước không biết đau hơn bao nhiêu lần.

Cô rất muốn thét chói tai, rất muốn trốn tránh, rất muốn khiến Đường Thời dừng lại, nhưng mà cô chỉ có thể hung hăng cầm lấy khăn trải giường dưới người mình, cố chịu đựng.

Ánh mắt cô có chút ướt át, chỉ dám nhắm mắt lại, rất sợ không cẩn thận rơi xuống nước mắt làm cho anh không vui.

Bởi vì anh đã từng nói qua, anh không thích cô khóc nhất.

Nếu hành hạ và đau đớn như vậy có thể đổi lấy việc cô tiến vào Thịnh Đường, đổi lấy trong bụng của cô có đứa bé, cô nghĩ, toàn bộ đều đáng giá.

Thật lâu sau mới kết thúc hết thảy.

Cố Khuynh Thành cảm thấy mình giống như từ trong Quỷ Môn quan dạo một vòng.

Cố Khuynh Thành mơ mơ hồ hồ nằm trên giường rất lâu mới hơi hơi phục hồi một chút tinh thần, bên tai có tiếng thở gấp của Đường Thời.

Cố Khuynh Thành hơi hơi nghiêng đầu, thấy Đường Thời trợn tròn mắt nhìn chằm chằm trần nhà không biết suy nghĩ cái gì.

Lúc trước anh nói cô hầu hạ, cô cũng chưa làm xong, đáy lòng cô có chút nhịn không được tìm tòi, đêm nay mình xem như qua cửa ải, hay là chưa qua.

Cố Khuynh Thành do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Ngày mai em có thể đi Thịnh Đường làm không?”

Cố Khuynh Thành cũng không biết rốt cuộc mình hỏi những lời này có chỗ buồn cười, vậy mà làm cho Đường Thời ôm lấy môi ha ha hai tiếng, sau đó người đàn ông liền lạnh mặt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm mặt cô, nhìn chằm chằm một hồi, sau đó khẽ gật đầu chỉ chỉ chỉ chỉ nói: ” Cô có thể đi tới!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK