Chương 827: Bá đạo tổng tài đụng ngã tiểu kiều thê (27 )
Đường Thời mở miệng ra, trong nháy mắt đứng hình.
Anh nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành khoảng một phút đồng hồ, thời gian dần qua phục hồi tinh thần lại.
Lộn xộn cái gì! Tiểu kiều thê… Tiểu yêu tinh… Đây là từ hình dung anh sao?
Đường Thời cảm giác máu toàn thân mình cũng bắt đầu nghịch lưu, anh không chút suy nghĩ vươn tay, phản xạ có điều kiện đem Cố Khuynh Thành từ trên người của mình đẩy ra.
Cố Khuynh Thành không phòng bị chút nào, cả người thoáng cái chợt ngã lên giường mềm mại, không khí biến chuyển có chút mau, Cố Khuynh Thành có chút thẫn thờ, cô kinh ngạc quay đầu, nhìn về Đường Thời, chỉ thấy bộ ngực người đàn ông phập phồng phập phồng, cực kỳ phẫn nộ nhìn chằm chằm cô, giống như hận không được đem cả người cô xé nát.
Cố Khuynh Thành có chút không rõ Đường Thời làm sao trong lúc bất chợt trở nên như vậy, mở trừng hai mắt, có chút vô tội lên tiếng: “Đường Thời, anh làm sao vậy?”
Cố Khuynh Thành nói, tựa như quả đấm, hung hăng mà nện ở trái tim của anh, để cho anh nội thương hết sức nghiêm trọng, suýt nữa cứ như vậy tức muốn sặc khí.
Đường Thời giơ tay lên, chỉ vào Cố Khuynh Thành, nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi, mới làm cho hô hấp mình thông thuận đi một tí, sau đó mới gằn từng chữ đối với Cố Khuynh Thành mở miệng nói: “Cố Khuynh Thành, tôi thu hồi lời tôi nói lúc trước, em không đơn thuần là phải bồi bổ EQ cấp bách, ngay cả IQ cũng phải bồi bổ thêm!”
Hôm qua anh nói cô EQ chưa đầy, nay lại mắng cô IQ thấp… Cố Khuynh Thành vẻ mặt ủy khuất hướng về phía Đường Thời mở trừng hai mắt: “Đường Thời, em với anh mới lĩnh giấy chứng nhận kết hôn hai ngày, anh đã bắt đầu ghét bỏ em sao?”
Đường Thời cảm giác cả người mình cũng không tốt, nếu là anh không phát tiết, anh cảm giác mình nhất định sẽ nội thương bỏ mình, Đường Thời hít sâu một hơi, sau đó chợt vươn tay, đem Cố Khuynh Thành kéo qua, đè ở dưới thân thể của mình, hung hăng mà giằng co.
…
Tứ Nguyệt dùng điện thoại thư ký nói chuyện xong, ngồi ở trong phòng làm việc, liền vẫn ở vào trạng thái hoảng hốt.
Rõ ràng công ty sáu giờ là tan việc, nhưng là cô ngồi ngốc đến ba giờ rưỡi, liền từ trong công ty rời đi trước.
Tứ Nguyệt giơ lên túi của mình, thời điểm đi ra phòng làm việc, Tô Niên Hoa vừa vặn kết thúc một hội nghị, cước bộ vội vã vừa hướng phòng làm việc của mình đi vào, vừa hướng về phía phụ tá của mình phân phó cái gì.
phòng làm việc Tô Niên Hoa cùng phòng làm việc Tứ Nguyệt sát nhau, ở thời điểm anh đẩy ra cửa phòng làm việc của mình, dư quang khóe mắt vừa vặn quét đến Tứ Nguyệt giơ túi lên đi qua bàn làm việc thư ký.
Không biết cô suy nghĩ cái gì ,vẻ mặt có chút mất hồn, trước mặt có nhân viên ôm giấy tờ vội vội vàng vàng đi tới, cô cũng không có thấy, thế nhưng thẳng tắp đụng phải.
Đụng vào Tứ Nguyệt chính là cái nhân viên kia, bị làm cho sợ đến lập tức cúi đầu, nói xin lỗi: “Tứ tiểu thư, thật xin lỗi, Tứ tiểu thư, không phải tôi cố ý.”
Tứ Nguyệt tựa như không có nghe thấy lời của nhân viên kia, ánh mắt hơi có chút hoảng hốt vòng qua nhân viên kia, hướng về phía thang máy nện bước chân như đi vào cõi thần tiên.
Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm Tứ Nguyệt tiến vào trong thang máy, ấn đường khẽ chau lên.
“Tô tổng, anh xem tôi an bài như thế thích hợp sao? ” phụ tá đứng ở một bên Tô Niên Hoa không có chú ý tới Tô Niên Hoa xuất thần, hỏi một câu.
Sau khi hỏi xong, cũng không có được câu trả lời, liền ngẩng đầu nhìn về Tô Niên Hoa, thấy người đàn ông nhìn chằm chằm một hướng.
Chương 828: Bá đạo tổng tài đụng ngã tiểu kiều thê (28 )
Phụ tá theo bản năng theo tầm mắt Tô Niên Hoa nhìn tới, thấy là cửa thang máy, đáy lòng của hắn không nhịn được nổi lên một tia nghi ngờ, cửa thang máy có cái gì đẹp mắt?
Phụ tá chờ giây lát, thấy Tô Niên Hoa như cũ không có phản ứng gì, sau đó lại lên tiếng, hô một câu: “Tô tổng?”
Tô Niên Hoa khẽ chuyển đầu một chút, không đợi phụ tá tiếp tục trình bày vấn đề bọn họ mới vừa thảo luận, liền gọn gàng dứt khoát đem văn kiện trong tay nhét vào trong tay phụ tá, nói: “cậu xem rồi làm đi.”
Sau đó không để phụ tá mở miệng nói chuyện, liền nện bước chân, sải bước hướng về phía thang máy đi tới.
Tô Niên Hoa trực tiếp đi bãi đậu xe, thấy xe Tứ Nguyệt còn đó, bởi vì thang máy ở tầng ba mươi bảy, anh liền trực tiếp chạy xuống tầng một, sau đó thở hỗn hển chạy ra khỏi công ty Thịnh Đường.
Tô Niên Hoa nhìn quanh bốn phía một chút, không nhìn tới bóng dáng Tứ Nguyệt.
Vừa vặn lúc này, nhân viên an ninh đứng ở cửa hướng về phía Tô Niên Hoa hỏi một tiếng, Tô Niên Hoa khẽ gật đầu, thở ra một hơi, càng nhìn trái phải một cái, lên tiếng hỏi: “Có thấy Tứ tiểu thư từ nơi này đi ra không?”
“Vâng. ” nhân viên an ninh chỉ hướng bên trái: “Tứ tiểu thư đi hướng kia.”
Tô Niên Hoa cũng không đợi nhân viên an ninh nói thêm, liền hướng về hướng Tứ Nguyệt đi đuổi theo, anh đi được ước chừng hơn 100m, sau đó thấy không xa phía trước Tứ Nguyệt chậm rãi bước đi, cước bộ Tô Niên Hoa không nhịn được khẽ chậm lại.
Lúc này rõ ràng là mùa hè nóng bức sau giờ ngọ, nóng có chút làm cho người ta phiền não, trên đường cái người đi bộ ít đến thương cảm, coi như là có, cũng là cảnh tượng vội vã, có rất ít người tản bộ giống như Tứ Nguyệt, chậm chạp tiêu sái.
Tứ Nguyệt cũng không biết mình nên đi nơi nào, chẳng qua là cô cảm thấy ở trong phòng làm việc đến mức khó chịu, muốn đi ra ngoài hóng mát một chút.
Trên người cô đã hiện đầy một tầng mồ hôi, nhưng là cô không hề không cảm thấy nóng, thậm chí cô cảm giác được chính mình có chút lạnh.
Đầu óc của cô không có ý thức gì, là một mảnh trống không, nhưng là cô đi tới đi tới, khóe mắt liền không giải thích được đỏ lên, cô không dám nháy mắt, thậm chí mắt của cô cũng không dám động một chút, sợ không cẩn thận, nước mắt chảy xuống.
Tứ Nguyệt hốt hoảng tiêu sái thật lâu, ở thời điểm xuyên qua một cái lối đi dưới đất, cô nghe thấy có người ở hát một bài ca quen thuộc.
“Sally khóc nói, cô không chịu được nữa, giống một cái bóng, cô không muốn cưỡng đoạt tất cả của người khác, nhưng mà người yêu ép cô phạm sai lầm.”
Đây là cô từng tại một chiều kết hôn kia, lôi kéo Cố Khuynh Thành đi Karaoke, hát cái bài hát kia.
Tứ Nguyệt nghe giai điệu quen thuộc, không nhịn được dừng bước.
Bài hát này người hát vốn là con gái, lúc này người đứng hát trong đường hầm dưới mặt đất là chàng trai trẻ tuổi, mặc quần jean rách, giơ cái mic, nhắm mắt lại, vẻ mặt chuyên chú hát.
Tứ Nguyệt cảm thấy anh hát so với tình cảm vốn có của bài hát, còn muốn khắc sâu hơn.
“Anh vẫn luôn đứng ở nơi bị em tổn thương, em vẫn để anh khóc nơi phương xa, tình yêu vẫn dừng ở, chiều muộn đó em từng yêu anh, em từng đối với anh tốt như vậy, em từng đối với anh tốt như vậy…”
Lúc ca khúc kết thúc, Tứ Nguyệt còn ngây ngốc đứng trước mặt chàng trai đang ca hát kí, ngơ ngác nhìn chằm chằm anh ta.
Anh ta ở khi âm nhạc kết thúc, mới mở mắt, sau đó liền thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhìn chằm chằm mình, lập tức có chút ngại ngùng nghiêng đầu đi.