Những ghi chép kia, mỗi một cái đều có liên quan tới Đường Thời, sở thích của anh, cấm kỵ của anh, anh chán ghét gì… Mặc dù mỗi một cái Cố Khuynh Thành đều nhớ rõ ràng, thế nhưng cô vẫn liếc qua một lần, đợi cho tới khi xem xong tất cả mới thôi, thì đã là ba giờ chiều.
Cố Khuynh Thành trọn rời khỏi Đường Thời ba năm, cô cũng không biết trong ba năm này, thói quen của Đường Thời thay đổi bao nhiêu, cũng không biết cấm kỵ của anh có thêm mới hay không, chỉ sợ là lần đầu tiên giao tiếp chính diện thì lại xuất hiện không may” Cố Khuynh Thành cảm giác mình vẫn cần phải ngồi xuống chuẩn bị, đó chính là hiểu một chút tình huống ba năm nay của Đường Thời.
Tuy là Đường Thời nhìn như đều có lui tới cùng rất nhiều người, thế nhưng Cố Khuynh Thành biết, quen thuộc nhất với Đường Thời, chỉ có mấy người lớn lên từ nhỏ cùng nhau với anh, vì lợi ích của gia tộc mà quan hệ chung một chỗ, lão nhị Lục Nhiên, lão tam Lâm Cảnh Thần, lão ngũ Tô Niên Hoa, mà ba người này có quan hệ rất tốt với Đường Thời, từ nhỏ đều quan hệ rất thân thiết, nên Cố Khuynh Thành muốn mình hỏi thăm bọn họ, nhưng sợ chẳng những lại không hỏi được cái gì, làm không cẩn thận bọn họ xoay người nói cho Đường Thời.
Cho nên cuối cùng, Cố Khuynh Thành liền nghĩ tới lão tứ Tứ Nguyệt.
Tứ Nguyệt ở trong mấy người anh em bọn họ, là cô gái duy nhất, so với Cố Khuynh Thành thì lớn hơn một tuổi.
Mấy người anh em bọn họ, ngoại trừ Đường Thời là người nối nghiệp xí nghiệp Thịnh Đường, những người người khác chỉ là người nối nghiệp của tứ đại cổ đông trong Thịnh Đường.
Cố Khuynh Thành bởi vì là hàng xóm Đường Thời, lúc còn rất nhỏ đã quen biết, liền cùng mấy người bọn họ chơi đùa, dung nhập trong cái vòng của bọn họ, hơn nữa bởi vì Tứ Nguyệt là con gái, sở dĩ quan hệ của hai người so với người bên ngoài thì thân cận hơn rất nhiều.
Cho nên, Cố Khuynh Thành đã chọn Tứ Nguyệt.
Lúc Cố Khuynh Thành gọi điện thoại cho Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt mới vừa xuống máy bay, trong điện thoại có chút ồn, Cố Khuynh Thành phải liên tục lặp nhiều lần “Tiểu Nguyệt, em muốn nhờ chị giúp một chuyện”, Tứ Nguyệt vừa nghe rõ, hấp tấp nói: “Khuynh Khuynh, em khách khí với chị cái gì, có chuyện gì, cứ mở miệng.”
Cố Khuynh Thành dừng lại một chút rồi nói: “Tiểu Nguyệt, Đường Thời, ba năm này, kiêng kị nhất cái gì?”
Tứ Nguyệt bên kia điện thoại, lúc nghe được câu này, lập tức trầm lặng xuống.
Cố Khuynh Thành thấy im lặng như vậy, khiến trong lòng có chút chột dạ, cô nuốt nước bọt, nói tiếp: “Tiểu Nguyệt, chẳng lẽ chị không tiện nói sao?”
Tứ Nguyệt vẫn yên lặng như cũ, ngay khi Cố Khuynh Thành cho rằng Tứ Nguyệt sẽ không nói cho mình, Tứ Nguyệt bên kia điện thoại, bất chợt mở miệng, cũng không trả lời vấn đề của Cố Khuynh Thành: “Khuynh Khuynh, em biết đấy, em đối với anh ấy mà nói, đã là đồ không cần, anh ấy cũng không muốn em, vì sao em còn quan tâm cảm thụ của anh ấy?”
Cố Khuynh Thành bị những lời này của Tứ Nguyệt nói cho ngón tay khẽ run, suýt nữa làm rơi điện thoại di động xuống đất.
Thì ra là ở trong mắt người khác, cô là đồ Đường Thời không cần…
Cố Khuynh Thành mím môi, đáy mắt thoáng hiện một chút ưu thương, cô hơi hạ mi mắt xuống rồi nói: “Tiểu Nguyệt, em không có ý gì khác, em đã trở về Bắc Kinh, nhất định tương lai phải thấy anh ấy, mà em chỉ sợ sẽ không cẩn thận đụng tới kiêng kỵ của anh ấy.”
Chương 14: Không có thói quen chờ đợi (4)“Khuynh Khuynh, mặc dù đó là anh chị, thế nhưng, khi anh ấy làm vậy với em, thật sự anh ấy quá đáng.”
Trong giọng Tứ Nguyệt, rõ ràng mang theo đồng tình.
Đồng tình như vậy, ngược lại khiến Cố Khuynh Thành cảm thấy so với những lời Tứ Nguyệt vừa nói thì đả thương người càng đau đớn hơn.
“Em hãy nói rõ một chút đi, em và anh ấy đều có quan hệ rất tốt, làm tại sao bất chợt…” Tứ Nguyệt nói đến đây, thở dài một hơi, trầm mặc một hồi rồi mới mở miệng nói: “Khuynh Khuynh, kỳ thực anh ấy, mấy năm này, cũng không có thay đổi lớn so với trước kia, nếu nói chuyện mà anh ấy đặc biệt kiêng kỵ, đó chính là anh ấy không thích người khác ngồi bên ghế lái của mình, nhất là nữ, chỉ cần ngồi xuống, anh ấy sẽ phê chuẩn cô gái ấy kết thúc.”
Tứ Nguyệt nói đến đây, giọng nói lập tức trở nên có chút kích động: “Khuynh Khuynh, nhắc tới chuyện này, em cũng không biết, anh ấy có một người bạn gái ngắn nhất, từ khi gặp mặt đến lúc kết thúc, vẻn vẹn duy trì không đến mười phút, nguyên nhân chính là anh ấy chuẩn bị lái xe định đưa cô ấy đi ăn cơm, cô ấy lại ngồi lên ghế phụ bên tay lái, kết quả bị anh ấy kéo ngay xuống xe, không nói hai lời đen mặt lên xe, đạp cần ga rời đi, để cô gái kia đứng đó tại chỗ không hiểu ra sao.”
“Về số bạn gái của anh ấy, có tới 90 phần trăm là chạm vào ngòi nổ của anh ấy, bị anh ấy kết thúc…” Tứ Nguyệt nói đến đây, hình như ý thức được mình ở ngay trước mặt của Cố Khuynh Thành, nhắc tới trong ba năm này Đường Thời đã kết giao bao nhiêu bạn gái, hình như có chút không được, sau đó vội vã ngậm miệng, hắng giọng nói: “Khuynh Khuynh, em đừng suy nghĩ nhiều, em cũng biết, anh ấy tham gia tiệc rượu tương đối nhiều, bên người luôn luôn cần bạn gái, kỳ thực anh ấy, trong lòng đều không quan tâm tới những người đấy.”
“Không sao, Tiểu Nguyệt, nếu như không có chuyện gì nói nữa, vậy em cúp điện thoại trước đây.”
Cố Khuynh Thành ngắt điện thoại, cầm điện thoại di động, ngồi ở trên ghế sa lon ngây ngốc một lúc, sau đó mới cầm bút lên, ghi ở trên cuốn sổ, thêm một điều mới.
Điều 1893: Đường Thời không thích người khác ngồi lên ghế phụ tay lái xe anh.
Viết xong những lời này, Cố Khuynh Thành đặt cuốn sổ vào trong ngăn kéo của bàn trang điểm, sau đó vào nhà tắm, tắm rửa một cái.
Đường Thời không thích phụ nữ trang điểm đậm, cho nên Cố Khuynh Thành chỉ đeo vài đồ trang sức trang nhã.
Đường Thời thích tóc thẳng, Cố Khuynh Thành liền kêu thím Lâm ở dưới lầu lên, cầm máy duỗi, duỗi thẳng mái tóc trời sinh đã xoăn tự nhiên của cô.
Đường Thời không thích mùi thơm nồng nặc, đã từng tán thưởng với mùi Chanel no 5, cho nên Cố Khuynh Thành liền phun một ít nước hoa Chanel no 5 lên người.
Cố Khuynh Thành nhìn vào trong gương, mái tóc thẳng tung bay, quan sát khuôn mặt bộ dạng bản thân một lần, xác định không có sai xót gì, liền đi tới phòng quần áo.
Màu xanh lam là màu Đường Thời thích nhất, cho nên trong phòng thay quần áo của Cố Khuynh Thành, treo đầy quần áo xuân hạ thu động, thế nhưng, những bộ quần áo này, lại có một đặc điểm chung, đó chính là đều màu xanh lam, chỉ là màu xanh lam đậm nhạt thì không giống nhau, kiểu dáng cũng không giống nhau mà thôi.