Chương 593: Chờ một chút, lại từ bỏ (33)
Nói xong, Cố phu nhân rót cho Lục Nhiên và Đường Thời hai chén trà, Lục Nhiên nói một tiếng “Cám ơn”
Từ khi vào nhà đến bây giờ, Đường Thời vẫn luôn bảo trì trầm mặc, chỉ có chút lễ phép gật đầu với Cố phu nhân, không có lên tiếng như cũ.
Lục Nhiên hòa hoãn không khí, Cố phu nhân và Cố Chính Nam đều phụ họa theo, mặc dù như thế, bầu không khí vẫn có chút xấu hổ như cũ.
Đường Thời vẫn luôn không có mở miệng nói một câu, trên gương mặt anh tuấn phi phàm, không có biểu lộ gì lớn, ánh mắt không có nhìn bất luận ai, chỉ là thỉnh thoảng nhìn vào chén trà trước mặt, thất thần một hồi.
Cố Khuynh Thành cũng trầm mặc, cô ngồi ở phòng khách cùng Đường Thời và Lục Nhiên, sau đó tìm một cái cớ nói: “Sáng con còn phải đi làm, con đi lên thu dọn đồ đạc trước đây, chuẩn bị trở về thành phố.”
Cố Khuynh Thành đợi đến khi Cố phu nhân gật đầu, liền đứng dậy, cười với Đường Thời và Lục Nhiên, rồi lên lầu.
Đường Thời một mực chờ tới khi Cố Khuynh Thành rời đi hồi lâu, mới chậm rãi chuyển ánh mắt sang cầu thang, ánh mắt có vẻ hơi hoảng hốt.
Qua một hồi thật lâu, điện thoại tỏng túi Đường Thời kêu lên, anh đi ra khỏi phòng nghe máy, là một điện thoại quảng cáo, sau khi cúp máy, Đường Thời đứng ở cửa Cố gia một lúc, sau đó đẩy cửa vào, mượn cuộc điện thoại quảng cáo, nói với Cố phu nhân và Cố Chính Nam, tìm một cái cớ, nói Đường gia gọi điện thoạinói có việc, liền tạm biệt.
Cố Khuynh Thành trở lại phòng ngủ, ngồi ở cạnh giường hồi lâu.
Cô vẫn luôn nghĩ đến, những lời mình nói với cha mẹ, Đường Thời nghe thấy bao nhiêu.
Cô lôi kéo Trần Mặc Thâm cũng mình diễn một tuồng kịch, đến lừa gạt cha mẹ, chẳng qua cũng vì lừa bịp Đường Thời.
Cô và Trần Mặc Thâm có tên hôn nhân, lại không có hôn nhân thực.
Lúc trước cô cũng buộc bất đắc dĩ mới làm ra quyết định này, cô muốn chuẩn bị giấy chứng minh cho đứa bé trong bụng mình, còn muốn giấu diếm mọi người đứa bé trong bụng của cô không phải của Đường Thời, cô không có lựa chọn nào khác.
Thậm chí vì không để Đường Thời sinh nghi, cô còn cố gắng đem kỳ mang thai của mnhf nói ít đi 40 ngày, mà Trần Mặc Thâm còn tìm bạn bè nhờ vả, đem lịch kiểm tra cô có thai trong bệnh viện sửa đổi.
Cho nên, dù cho Đường Thời hoài nghi con cô là của anh, điều tra, như vậy dựa theo tư liệu, tính toán ra, thời gian cô mang thai đứa bé, vừa lúc là cô và anh giải trừ hôn ước, sau đó anh sẽ rõ ràng, đứa bé trong bụng của cô, không có bất cứ quan hệ nào với anh.
Anh đã từng tự mình cho cô ăn thuốc tránh thai, khi đó cô cũng không có khó chịu như vậy, thế nhưng anh lại dùng Vitamin che giấu, một mực len lén cho cô ăn thuốc tránh thai, lại khiến cô không thể tha thứ.
Cô nói qua, cô sẽ không mang đứa bé của mình đi mạo hiểm.
Cho nên, cô tuyệt đối sẽ không, không dám cho anh biết, đứa bé trong bụng cô là của anh.
Tháng 10 mang thai, chờ đến khi cô sinh đứa bé, cô và Trần Mặc Thâm sẽ giả vờ không còn dính líu..
Lúc cô làm ra quyết định này, cô biết, sớm muộn Đường Thời đều biết chuyện cô và Trần Mặc Thâm kết hôn, thế nhưng đợi đến khi anh có lẽ hiểu biết chính xác, cô mới phát hiện, lòng mình lại có khổ sở không nên lời.
Khổ sở, khoảng cách giữa cô và Đường Thời, càng kéo càng xa.
Đồ đạc Cố Khuynh Thành muốn thu dọn cũng không nhiều, lúc cô xuống lầu, Đường Thời đã không ở lại, Lục Nhiên vẫn bồi lấy Cố Chính Nam và Cố phu nhân nói chuyện như cũ.
Chương 594: Chờ một chút, lại từ bỏ (34)
Cố Khuynh Thành vừa nói tạm biệt với Cố Chính Nam vàCố phu nhân, đi ra cửa, vốn là muốn nhờ tài xế Cố gia đưa mình trở về thành phố, kết quả lại nhìn thấy Đường Thời đứng ở bên ngoài Cố gia, cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Đường Thời giống như cảm giác được có người đang nhìn, ngẩng đầu một chút, nhìn thấy Cố Khuynh Thành, anh liền thu hồi điện thoại di động, đứng thẳng người, sau đó quét mắt nhìn túi trong tay Cố Khuynh Thành một vòng, mở miệng hỏi: “Em muốn trở về thành phố?”
Cố Khuynh Thành gật đầu một cái.
“Vừa lúc cũng phải trở về thành phố, tiện đường, anh đưa em đi.”
Đường Thời không đợi Cố Khuynh Thành nói chuyện, vươn tay, cầm lấy túi của Cố Khuynh Thành, sau đó đi ra khỏi cửa Cố gia.
Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Thời, nhìn một hồi, tầm mắt nhẹ nhàng rủ xuống một chút, sau đó cất bước đuổi theo.
Đi ra cửa chính Cố gia, Đường Thời móc chìa khóa xe trong túi quần ra, ấn một chút, đèn xe Audi A8 lập loè.
Đường Thời đi lên trước, kéo cửa sau xe, bỏ đồ Cố Khuynh Thành vào, sau đó mở cửa ghế lái phụ, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành một cái.
Cố Khuynh Thành đi lên trước, cúi người tiến vào trong xe, Đường Thời hơi hơi cúi người, kéo dây an toàn, cài lên cho cô, sau đó vẻ mặt cương cứng, giống như là muốn nói cái gì với cô, sau cùng lại chỉ yên lặng rời đi, đóng cửa xe, vòng qua xe, ngồi vào ghế lái.
Mùng bảy đi làm, nay buổi chiều là giờ cao điểm, lúc này mới bốn giờ chiều, đường xá đã bắt đầu tắc.
Trên đường đi, Đường Thời và Cố Khuynh Thành không có nói chuyện với nhau.
Mặc dù Đường Thời chuyên chú nhìn đường phía trước, nhưng trạng thái lại không hề tốt đẹp gì, sau khi đụng phải kẹt xe, đường thông suốt, nhiều lần anh lại dừng xe ngẩn người ở chỗ đèn đỏ, căn bản không có nhấn ga tiến lên, dẫn tới đằng sau nhấn còi inh ỏi.
Lúc ở trên đường, Đường Thời vốn muốn rẽ trái, tay lái lại hướng rẽ phải, vừa lúc đường bên phải có xe, Cố Khuynh Thành bị dọa lên tiếng nhắc nhở một chút, Đường Thời mới lấy lại tinh thần, vội vàng chuyển tay lái sang trái, sau đó né tránh chiếc xe kia.
Đường Thời phanh xe, đem xe ngừng ở ven đường, anh nghiêng đầu, liếc mắt Cố Khuynh Thành một cái: “Không có sao chứ?”
Cố Khuynh Thành chưa tỉnh hồn lắc đầu: “Không có việc gì.”
Đường Thời gật đầu một cái, nhưng không có lên tiếng, ánh mắt nhìn xuống bụng Cố Khuynh Thành, nhìn một hồi thật lâu, anh mới ngồi thẳng người, hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm tính của mình, khởi động xe một lần nữa phát.
Khả năng bời vì vừa rồi suýt nữa xảy ra chuyện, cho nên tiếp đó, Đường Thời đều lái rất vững vàng.
Lúc sắp tiếp cận tiểu khu chỗ Cố Khuynh Thành, Đường Thời nhìn thời gian một chút, đã là sáu giờ tối, Đường Thời khẽ động môi, muốn nói cái gì, sau cùng lại không nói, chỉ là ở một quán ăn cách đó không xa, dừng xe xong, nói: “Đến giờ cơm tối rồi, ăn cơm đi.”
Cố Khuynh Thành không có cự tuyệt, đi theo Đường Thời vào trong nhà hàng.
Đường Thời tìm một nhà nhà hàng Quảng Đông, ăn rất thanh đạm, lúc đợi đồ ăn, hai người cũng không có nói chuyện gì với nhau.
Ăn cơm tối xong, Đường Thời tính tiền, đưa Cố Khuynh Thành về nhà.
Xe vững vàng dừng ở trước tiểu khi Cố Khuynh Thành ở, Đường Thời nhìn chằm chằm ngay phía trước một hồi, sau đó nghiêng đầu, mở miệng nói với Cố Khuynh Thành: “Đến rồi.”
Cố Khuynh Thành gật đầu, đang chuẩn bị đẩy cửa xe đi xuống, Đường Thời đột nhiên lên tiếng gọi tên Cố Khuynh Thành: “Khuynh Khuynh.”