Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 575: Chờ một chút, sẽ buông tha (15 )

Cố Khuynh Thành còn chưa mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại trở nên đỏ bừng, cô nhanh chóng mở hai mắt, sau đó chỉ chỉ nhà mình, nói: “Nhà em, bị cúp điện, có cây nến không.”

Đường Thời không có lên tiếng, ánh mắt như cũ thẳng tắp nhìn Cố Khuynh Thành.

Buổi tối Đường gia cả nhà bữa cơm đoàn viên, không biết có phải là Cố Khuynh Thành trở về Cố Gia, cách anh gần hay không, tâm tình của anh có chút tốt, uống không ít rượu.

Người một nhà tụ ở chung một chỗ, rất náo nhiệt, món ngon tràn đầy một bàn lớn, nhiệt khí lượn lờ, quanh quẩn ở trước mắt, thời điểm Đường Thời đứng dậy rót rượu cho cha, trong lúc vô ý, liếc thấy chỗ trống bên cạnh mình, sau đó vốn là tâm tình rất tốt, biến thành hơi có chút thương cảm.

Nếu là anh và Cố Khuynh Thành hôn sự không có hủy bỏ, lúc này cô hẳn là an vị ở bên cạnh mình.

Vốn là bữa cơm đoàn viên vui vẻ hòa thuận, tâm tình của anh thoáng cái rơi xuống đáy cốc.

Hiện tại cô cứ như vậy không có hình tượng mặc đồ ngủ đứng ở trước mặt của anh, lại làm cho anh trong khoảng thời gian ngắn, có chút hoảng hốt, thế nhưng quên mất mở miệng.

Cố Khuynh Thành đứng ở cửa, do dự hồi lâu, mới mang ra toàn bộ dũng khí, nhấn chuông cửa, kết quả chuông cửa chẳng qua là vang lên nửa tiếng, cửa đã bị người thoáng cái kéo ra, tốc độ nhanh dọa cô kêu to một tiếng, cả người theo bản năng lui một bước, sau đó mới ngẩng đầu, trông thấy Đường Thời, vẫn mặc bộ quần lúc áo xế chiều, đang cúi đầu buộc dây giày, căn bản không có liếc mắt nhìn người.

Cố Khuynh Thành thoáng có chút co quắp, khẩn trương không biết nên nói cái gì, cô còn đang nghĩ tới có nên lặng yên không một tiếng động len lén rời đi không, Đường Thời lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về cửa, sau đó tầm mắt của hai người, cứ như vậy không có chút dấu hiệu nào rất đúng đụng vào nhau.

Chẳng qua anh mở miệng trước, cô mới mới đáp.

Kết quả chỉ là hai câu khô cằn như vậy, anh liền cứ nhìn cô, không hề … lên tiếng nữa.

Cố Khuynh Thành vốn là cổ rồi thật to chuẩn bị dũng khí, mới đến tìm anh, bây giờ nhìn đến bộ dáng anh im lặng không nói, Cố Khuynh Thành cho là anh không muốn phản ứng với mình, đáy lòng lập tức nổi lên một tầng lúng túng cùng khó chịu không nói ra, phảng phất như là mình có ý tốt đến quan tâm anh, nhưng ngược lại bị anh nộ khí đằng đằng giễu cợt.

Cố Khuynh Thành cắn cắn môi, ngón tay nắm vạt áo của mình thật chặt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Nếu như không có nến, em đi nhà cách vách mượn.”

Đường Thời lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, thấy Cố Khuynh Thành định xoay người rời đi, không hề nghĩ ngợi, liền mang theo vài phần lo lắng lên tiếng: “Đợi đã.”

Sau đó anh căn bản không để Cố Khuynh Thành phản ứng, liền vội vội vàng vàng xoay người, hướng về phía trong nhà đi tới.

Đi hai bước, Đường Thời mới như nhớ tới cái gì, dừng bước, hướng về phía Cố Khuynh Thành còn đứng ở cửa nói: “Em trước đi vào ngồi đi.”

Cố Khuynh Thành ở cửa chần chờ một chút, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu một cái, đi đến.

Đường Thời chỉ chỉ ghế sa lon, ý bảo cô ngồi, sau đó bưng một chén nước ấm, đưa tới trước mặt cô.

Cố Khuynh Thành cười yếu ớt đối với Đường Thời nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Thời điểm Cố Khuynh Thành nhận lấy chén nước, ngón tay không cẩn thận va chạm vào rồi đầu ngón tay ấm áp của Đường Thời, toàn thân anh chợt run rẩy một chút, sau đó đưa mắt nhìn Cố Khuynh Thành một lát, khôn ngoan mang theo vài phần cảm xúc bi thương đứng lên, xoay người đi tìm cây nến.

Chương 576 : Chờ một chút, sẽ buông tha (16 )

Đường Thời tuy là đang tìm cây nến, nhưng tâm tư toàn bộ đều đặt ở trên người Cố Khuynh Thành, anh nhiều lần dùng ngón tay vuốt ve đầu ngón tay cô mới vừa đụng vào, thời điểm đem ấm áp cô lưu lại ở phía trên đã sớm chà lau không còn một mống, Đường Thời lúc này mới xác định, đây hết thảy đều là chân thật, không phải là anh đang nằm mơ, Cố Khuynh Thành thế nhưng tới nhà anh mượn cây nến!

Anh chợt thấy may mắn khi không ở lại đỉnh núi xem pháo hao, may mắn, khi không có sớm tham gia ván bài. . .

Cố Khuynh Thành đang cầm chén nước Đường Thời đưa tới, ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm Đường Thời tìm kiếm hết cả phòng.

Chân của anh, một bên đi giày, một bên không, dây giày cũng không có buộc lại, theo anh bước đi, dây giày không ngừng mà vung vẩy.

Tầm mắt của cô, vẫn lưu ý lấy chân trái anh, phát hiện anh vẫn luôn là thẳng băng bước đi.

Thật ra thì Đường Thời nào biết đâu rằng trong nhà cây nến để ở nơi đâu, những thứ vụn vặt này, từ trước đến giờ đều là người giúp việc xử lý, anh không để ý tới, Đường Thời gần như là lật tung phòng khách một lần, vốn xế chiều vì nghênh đón năm mới phòng khách bị người giúp việc sửa sang lại quét dọn sạch sẽ, giờ anh lại khiến cho lộn xộn, giống như là bị trộm đến bới tung.

Cố Khuynh Thành có chút không đành lòng để xuống chén nước, đứng lên: “Không có thì thôi…”

“Có. ” Đường Thời căn bản không để Cố Khuynh Thành nói cho hết lời, liền vội vàng cắt đứt lời của cô.

Đứt dây điện, hoặc là mạch xuất hiện vấn đề, hoặc chính là đứt cầu dao rồi, anh chỉ cần đi qua kiểm tra một chút, không cần một phút đồng hồ, là có thể đem chuyện này giải quyết xong, căn bản không cần mượn cây nến.

Thời điểm Cô không chủ động tìm anh, anh chẳng bao giờ nghĩ tới quấy rầy cô, nhưng là bây giờ cô cứ như vậy ngoài dự tính xuất hiện ở trước mặt của anh, anh lại liều mạng mà nghĩ muốn đưa, đem thời gian ở cùng một chỗ như vậy, kéo dài một chút, hơn lâu một chút.

Đường Thời nói xong, liền từ túi lấy ra điện thoại di động của mình, hướng về phía Cố Khuynh Thành nói một câu: “Chờ.”

Sau đó ngay tại truyền bá rồi gọi một cú điện thoại đi ra ngoài.

“Thím Trương sao? Tôi là Đường Thời… Trong nhà cây nến bị các người để ở đâu rồi? ” Đường Thời cầm di động, âm điệu mở miệng, nghe coi như là nhu hòa, anh vừa hỏi, vừa hướng về phía trong cùng lầu một phía đi tới, sau đó đẩy ra cánh cửa cuối kia, đi vào, cửa không có khóa, Cố Khuynh Thành đứng ở trong phòng khách, có thể nghe thấy thanh âm Đường Thời từ bên trong truyền ra, chẳng qua là giọng nói cũng đại biến chuyển 180°, táo bạo và tàn nhẫn: “Thím chẳng lẽ không biết cây nến là đồ dùng thiết yếu, đặt ở bên trong đáy hòm tận cùng phòng chứa đồ làm cái gì?”

“Thím quản tôi tìm cây nến làm gì! ” theo một tiếng giận dữ mắng mỏ cuối cùng của Đường Thời, sau đó Cố Khuynh Thành nhìn thấy Đường Thời cầm trong tay hai gói nến, từ trong phòng đi ra.

Đường Thời đi tới trước mặt Cố Khuynh Thành, đem cây nến đưa tới, mở miệng nói, không hề lưu lại một chút lệ khí như lúc mới vừa gọi điện thoại: “Đủ chưa?”

Một bọc nến có chừng sáu cây, hai gói là mười hai cây, Cố Khuynh Thành cũng không phải là ngừng điện thật, cho nên chẳng qua là vươn tay cầm một bọc, nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Lấy được nến, Cố Khuynh Thành theo bản năng hướng chân trái Đường Thời nhìn một cái, cô giật giật môi, có chút không biết mở miệng từ đâu, hỏi thăm thương thế của anh.

Mượn cây nến xong, có phải cô nên đi rồi?

Cổ họng Đường Thời bỗng nhúc nhích một cái, tiềm thức muốn hướng về phía Cố Khuynh Thành nói nhiều hai câu, cho nên mở miệng hỏi: “Cần cái bật lửa sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK