Editor: Quỳnh Nguyễn
Cố phu nhân hít sâu một hơi tiếp tục mở miệng hỏi: ” Con giận dỗi cùng Đường Thời đúng hay không?”
Trên mặt Cố Khuynh Thành triệt để không có chút nào ý cười, cô mím môi rủ lông mi không rên một tiếng.
Thời điểm Cố phu nhân đang chuẩn bị mở miệng nói Cố Khuynh Thành, cửa phòng ngủ đột nhiên truyền đến một tiếng đập cửa, cửa lập tức bị đẩy ra: “Phu nhân, tiểu thư, Thời thiếu gia đến đây.”
Cố phu nhân nghe thế, nét mặt vốn nặng nề đột nhiên xẹt qua một tia vui sướng.
Cố Khuynh Thành theo bản năng nắm chặt chén sứ đồ ngọt trong tay, tại sao anh đến đây?
—
Cố phu nhân chỉ cho Cố Khuynh Thành đơn độc đi xuống lầu, thời điểm bà thúc giục Cố Khuynh Thành xuống vẫn còn không quên nhắc nhở một câu: “Khuynh Khuynh, nói chuyện tốt cùng A Thời.”
—
Trong đại sảnh lầu một, chỉ có Đường Thời yên lặng ngồi ở trên ghế sofa, trước mặt anh đặt một chén trà nóng, toả ra sương mù lượn lờ.
Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ rộng lớn, lẳng lặng chiếu vào trên người anh, quanh thân anh bao phủ một tầng nhàn nhạt đỏ ửng.
Anh nghiêng thân thể nhìn ngoài cửa sổ, không biết là cái gì hấp dẫn anh làm anh nhìn chăm chú.
Anh dường như mới rời khỏi từ bữa tiệc gì đó, lại vẫn mặc tây trang.
Hình ảnh như vậy giống như một bức tranh tuyệt thế vẽ bề ngoài tỉ mỉ.
Cố Khuynh Thành đứng ở cầu thang nhìn chăm chú một lúc lâu mới chậm rãi bước tiếp bước chân đi tới trước sofa.
Đến gần, Cố Khuynh Thành ngửi thấy người đàn ông toả ra mùi rượu nhàn nhạt.
Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng ngồi ở trên sofa cách Đường Thời xa nhất, lúc này Đường Thời mới chậm rãi quay đầu, tầm mắt rơi vào trên thân thể cô.
Hôm nay cô vậy mà mặc một váy liền áo chiffon màu đỏ, có ren trắng tô điểm làm nổi bật lên da thịt trắng noãn của cô.
Trên người cô toả ra cũng không phải nước hoa Chanel NO5, mà là mùi hương nhu hòa thanh nhã trong ký ức của anh.
Cố Khuynh Thành như vậy cùng cái người mặc quần áo màu lam kiểu dáng khác nhau anh vẫn nhìn thấy trong ngày thường hoàn toàn khác nhau.
Anh vẫn nghĩ đến, con rối Cố Khuynh Thành dỡ xuống cách ăn mặc mà anh yêu thích, Cố Khuynh Thành mặc đủ loại kiểu dáng quần áo, rốt cuộc chính là một bức phong cảnh như thế nào.
Trong đầu của anh vô số lần tưởng tượng qua cảnh kia rốt cuộc có bao nhiêu xinh đẹp.
Nhưng mà hiện tại, thời điểm khi anh chân chân chính chính nhìn thấy, cảnh đẹp trong tưởng tượng của anh, không bằng một phần vạn lúc này của cô.
Trong nháy mắt Đường Thời nhìn có chút ngẩn ngơ.
Mắt anh chăm chú dừng ở trên người Cố Khuynh Thành.
Trong phòng khách Cố Gia cực kỳ yên tĩnh, giống như người giúp việc và Cố phu nhân đều đã biết mất không thấy nữa.
Cố Khuynh Thành bị Đường Thời nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên, cô hơi hơi giật giật thân thể, rốt cục nhịn không được lên tiếng: ” Anh đến tìm em có chuyện gì sao?”
Chương 182. Khóc tới mê man (28)Editor: Quỳnh Nguyễn
Đường Thời hoàn hồn, ánh mắt lại chưa từ trên người Cố Khuynh Thành chuyển đi, anh nhìn chằm chằm ánh mắt cô, giọng nói thoáng có chút khàn khàn: “Hôm nay là ngày mười.”
Chỉ đơn giản năm chữ liền làm cho Cố Khuynh Thành rõ ràng mục đích anh tìm đến cô.
Cánh môi của cô theo bản năng mấp máy.
Đường Thời nhẹ nhàng chớp chớp mắt, bổ sung nói: “Là ngày chúng ta đi Hồng Viên.”
Đã từng đi Hồng Viên nghỉ phép cùng anh, mà hôm nay đi Hồng Viên là cùng ngủ!
Cố Khuynh Thành lập tức liền nhớ tới lần trước sau khi mình làm cùng anh bốn lần liên tục, cảnh tượng anh cho cô thuốc tránh thai, tay Cố Khuynh Thành theo bản năng nắm lại, cô hạ mí mắt, từ đầu đến cuối không nhìn Đường Thời.
Cô trầm mặc thật lâu sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Hôm nay em có phần không thoải mái…”
Cố Khuynh Thành còn chưa nói xong, Cố phu nhân vẫn đứng ở góc rẽ cầu thang nghe bọn họ nói chuyện đột nhiên bước tiếp bước chân đi ra, lên tiếng ngắt lời Cố Khuynh Thành nói: “Khuynh Khuynh, con đến đây, mẹ ta có việc muốn nói với con.”
Cố Khuynh Thành quay đầu nhìn Cố phu nhân một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Thời, Đường Thời hướng về phía cô gật gật đầu, lúc này Cố Khuynh Thành mới đứng lên hướng cầu thang đi đến.
Cố phu nhân không nói gì chỉ xoay người lên lầu.
Cố Khuynh Thành theo sát phía sau.
Cố phu nhân đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ Cố Khuynh Thành, chờ Cố Khuynh Thành đi vào phòng ngủ của cô, bà liền vươn tay đóng cửa, sau đó xoay người hướng về phía Cố Khuynh Thành trực tiếp mở miệng nói: “Khuynh Khuynh, con có phải muốn từ chối A Thời không đi Hồng Viên cùng nó hay không?”
Cố Khuynh Thành mấp máy môi không nói gì.
” Khuynh Khuynh, A Thời đều đã chủ động tới cửa tìm con, chính là nó đã chủ động thừa nhận sai lầm với con, nó đều đã tìm lối thoát cho con như vậy, tại sao con vẫn không biết tốt xấu như vậy!”
Cố phu nhân hiển nhiên có chút tức giận, lời nói cũng có chút lặp đi lặp lại: “Khuynh Khuynh, mẹ nói với con bao nhiêu lần, tính tình A Thời khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, con thông cảm nhiều cho nó, cho dù là nó chọc con không vui, con trở về có thể nói hết với mẹ, con đừng giận dỗi cùng nó, con giận dỗi cùng nó đối với con có chỗ tốt gì?”
” Khuynh Khuynh, mẹ và cha con đều đã tiền đặt cược và tất cả hi vọng ở trên người con, từ nhỏ đến lớn, chúng ta đối với con dồn vào bao nhiêu tâm huyết, vậy mà con không hiểu chuyện như vậy!”
” Nếu để cho cha con biết chuyện này, con có biết ông ấy sẽ khổ sở lắm không!”
” Con làm cho mẹ và cha con thất vọng rồi!”
Cố Khuynh Thành nghe Cố phu nhân một câu một câu răn dạy, tay theo bản năng nắm chặt vạt áo mình.
Cố phu nhân khuyên bảo Cố Khuynh Thành, sau đó liền gọn gàng dứt khoát hạ quyết định đối với Cố Khuynh Thành: ” Hiện tại con thu thập xong, lát nữa xuống lầu đi Hồng Viên cùng A Thời, mẹ hiện tại xuống nói cho A Thời để cho nó chờ con một chút.”