Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 569: Chờ một chút, lại từ bỏ (9)

“Còn có một lần, trong công ty có văn kiện khẩn cấp, cần anh ấy ký tên, mình gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy nói đợi, kết quả mình đợi đến mười một giờ khuya, đều không thấy anh ấy, thế là mình liền đi tới căn hộ của anh ấy, mình đứng khô cằn ở cửa gần tới rạng sáng, mới nhìn thấy anh ấy trở về, mình hỏi anh ấy gì, anh cũng không nói, ký tên cho mình, liền đuổi thẳng mình đi. . . .” Tứ Nguyệt nói đến đây, còn đảo mắt, hoàn toàn một bộ oán trách Đường Thời.

Cố Khuynh Thành rũ tầm mắt xuống, từ đầu đến cuối không có lên tiếng.

Tứ Nguyệt dừng một cái, đột nhiên giống là nhớ tới đến cái gì, nghiêng đầu nhìn qua Cố Khuynh Thành nói một câu: “Mấy ngày trước chân anh ấy bị thương.”

Cố Khuynh Thành nghe nói như thế, tay vô ý thức nắm chặt, cô nhớ tới lúc mình từ siêu thị trở về, suýt nữa bị xe máy đụng.

Cố Khuynh Thành hơi nhíu mày, lên tiếng hỏi: “Chuyện lúc nào?”

“Mình cũng không biết anh bị lúc nào, dù sao bị bốn năm hôm, trên chân có vết thương rất sâu.”

Bốn năm hôm trước. . . Cô cũng bốn năm hôm trước suýt nữa xảy ra chuyện. . Chẳng lẽ Đường Thời thật sự lúc đó cứu cô, thụ thương sao?

Cố Khuynh Thành nhăn mày lại. . .

Tứ Nguyệt cũng không có phát hiện Cố Khuynh Thành hơi khác thường, tiếp tục mở miệng nói: “Lúc đầu mọi người cũng không biết, cậu cũng biết, từ trước đến nay anh ấy rất biết che giấu, bình thường gặp anh trong công ty, liền như một người bình thường không có gì khác biệt, lúc nhị ca vô ý đi qua tìm anh ấy ký văn kiện, không có gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhìn thấy anh ấy đang xử lý vết thương trên đùi, mới biết được.”

Tứ Nguyệt nói, nhìn kính chiếu hậu một chút, quan sát đường xá, lái xe ra ngoài rồi, nói tiếp: “Nhị ca nói vết thương của anh ấy còn có thể nhìn thấy cả xương, cậu cũng biết nhị ca gió to sóng lớn gì chưa thấy qua, lúc ấy nhìn thấy cảm cảm thấy thịt mình đau, nhưng anh lại không có cảm thấy gì, cầm rượu cồn tùy tiện khử trùng một chút, liền cầm lấy băng vải băng bó lại.”

Trước kia Cố Khuynh Thành quan tâm Đường Thời, đều là muốn làm anh vui lòng, hiện tại cô cũng không cần nghĩ đến việc khiến cho anh cao hứng, xin giúp đỡ anh thứ gì, thế nhưng khi nghe anh bị thương nặng như vậy, cô lại phát hiện lòng mình, vậy mà nổi lên một chút đau lòng, cô chần chờ một chút, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Không có đi bệnh viện xem một chút sao?”

“Chúng mình rất muốn để cho anh ấy đi bệnh viện xử lý vết thương một chút, anh ấy còn nói có chuyện quan trọng hơn phải xử lý, chết sống không chịu đi, tam ca còn tự mình tìm giúp anh ấy một bác sĩ ban đêm qua nhà xử lý vết thương cho anh ấy, kết quả mỗi lần đều bác sĩ đợi đến mấy giờ, cũng không gặp được người, căn bản không biết anh ấy đi nơi nào.”

Tứ Nguyệt càng nói, càng có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thế nhưng trong giọng nói, lại lộ ra đau lòng: “Mà lại, anh ấy cũng không có kiêng kỵ gì, mấy cái xã giao còn uống rượu, về nhà tắm rửa như cũ, vết thương trở nên có chút nghiêm trọng, may mắn là trời lạnh, nếu là trời nóng, người vừa ra mồ hôi, đoán chừng chân đã thối, nhưng tình huống vẫn còn có chút hỏng, mình nhìn anh ấy mấy ngày mở hội nghị trong công ty, tư thế đi cũng không đúng.”

Sắc mặt Cố Khuynh Thành, hơi hơi trở nên có chút tái nhợt, cô nắm chặt tay, càng thêm dùng lực, móng tay đều đâm sâu vào lòng bàn tay.

Chương 570: Chờ một chút, lại từ bỏ (10)

“Trước kia cậu ở cùng một chỗ với anh ấy, cậu còn có thể khuyên được anh ấy, hiện tại. . .” Tứ Nguyệt nói đến đây, mới ý thức mình vẫn líu lo không ngừng, sắc mặt cô hơi xấu hổ một chút, nghiêng đầu nhìn qua sắc mặt của Cố Khuynh Thành có chút trắng bệch, sau đó lập tức dừng lại, chờ một lúc, mới ấp úng nói một câu: “Khuynh Khuynh, thật xin lỗi, mình chỉ là thói quen, đi cùng với cậu là trò chuyện, rồi nhắc tới anh ấy, vừa rồi, vừa rồi mình. . .”

Cố Khuynh Thành biết Tứ Nguyệt muốn noi gì, cô hơi động nhẹ khóe môi, cười yếu ớt với Tứ Nguyệt, lắc đầu: “Không có việc gì.”

Tứ Nguyệt nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, đánh giá sắc mặt cô, quan sát được Cố Khuynh Thành thật sự không có gì, lúc này mới yên lòng lại.

Trong xe yên tĩnh một phút đồng hồ, Tứ Nguyệt lại như không có suy nghĩ thốt ra: “Còn có một việc, Khuynh Khuynh, trước mình nghe Tam Ca nói, anh ây luôn luôn không ở công ty, giống như đều là đi qua một hội sở, cái hội sở kia gọi. . .”

Tứ Nguyệt suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nhớ ra nói: “Hội sở Tô Uyển.”

“Thật sự là kỳ lạ, cái hội sở kia tuy cũng được cho là hội sở cấp cao, nhưng nó cũng bình thường, anh ấy luôn ở trong đó làm cái gì. . . Mà vào mười một giờ khuya hai ngày trước còn để Tam Ca gọi một chiếc xe taxi, Tam Ca còn phải ra một giá cao, sau khi về trả tiền, Tam Ca thuận miệng hỏi, nói là gọi cho một cô gái. . . Chậc chậc chậc. . . Anh ấy không phải có một cô gái ngưỡng mộ đó chứ. . .” Tứ Nguyệt lại bỗng nhiên im lặng một lần nữa, lần này cô cũng không có dám nhìn tới Cố Khuynh Thành, mà chỉ ảo não nhìn thẳng phía trước, nín thở, hết sức chuyên chú lái xe của mình.

Cố Khuynh Thành lại bị chuỗi lời từ trong miệng Tứ Nguyệt, nói có chút run sợ.

Vào hai ngày trước, mười một giờ, Taxi. . . Hoàn toàn cùng với hoom cô bị nhạo báng, chờ không được Taxi.

Một đêm kia, cô ở khu chờ Taxi thật lau bị gio lnahj, mãi mới chờ đến lúc có một chiếc xe taxi, là anh gọi giúp cô sao?

Như vậy nói cách khác, người khách trong phòng bao “Thược Dược” , vẫn luôn là Đường Thời. . . Mà người lúc giám đốc đi gặp cũng là anh, chính vì anh, giám đốc mới đối với cô khách khí như vậy. . .

Cố Khuynh Thành càng phỏng đoán, càng chắc chắn mình phỏng đoán đúng, tốc độ tim cô đập càng nhanh hơn

Thực ra mây cái này, căn bản không phải cô suy nghĩ nhiều, mà chính là Đường Thời vẫn luôn ở chung quanh cô?

Thần sắc Cố Khuynh Thành, lập tức trở nên cứng lại.

Tứ Nguyệt lại tưởng rằng mình nói chuyện không suy nghĩ, nhắm trúng vết thương của Cố Khuynh Thành, cô mới dám cẩn thận từng li từng tí, liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành một cái, nhẹ giọng mở miệng lần nữa, nói một câu: “Thật xin lỗi, Khuynh Khuynh.”

Cố Khuynh Thành vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình như cũ, không có phản ứng. .

Tứ Nguyệt lo lắng: “Khuynh Khuynh, thật sự rất xin lỗi, vừa rồi mình hơi lanh mồm lanh miệng, chứ con người mình, cứ ở cạnh cậu, mới không che đậy miệng như thế, Khuynh Khuynh, cậu đừng để trong lòng. . .”

Cố Khuynh Thành hoàn hồn, cô căn bản đều không nghe thấy Tứ Nguyệt nói cái gì, chỉ là lắc đầu qua loa với Tứ Nguyệt, cô đột nhiên rất muốn yên lặng một chút, nghiêng đầu, nhìn thấy xe Tứ Nguyệt đã tiến vào khu biệt thự Tây Uyển, khoảng cách Cố gia không bao xa, liền nhẹ giọng mở miệng nói: “Tiểu Nguyệt, cậu thả mình ở chỗ này đi.”

/981GO /981GO

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK