Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 797: cầu hôn lãng mạn nhất (27)

Trần Dịch Tấn vẫn còn hét tiếp, Cố Khuynh Thành cùng Đường Thời không coi ai ra gì, vẫn hôn sâu như cũ, người qua đường lại hâm mộ cầm điện thoại di động chụp ảnh.

“Anh muốn hạnh phúc vững vàng, có thể sử dụng hai tay tiếp xúc, mỗi lần sờ tay vào ngực, còn có được nhiệt độ của em.”

“Anh muốn hạnh phúc vững vàng, có thể mất cảm giác đau đớn, lộ trình một người, cũng sẽ không còn cô độc.”

“Anh muốn hạnh phúc vững vàng, đây là hạnh phúc anh muốn.”

Thật lâu, Đường Thời mới thở hồng hộc buông Cố Khuynh Thành ra, anh nhìn qua Cố Khuynh Thành, thâm thúy mà sáng ngời, sau đó cúi đầu xuống, lại một lần nữa thật hôn Cố Khuynh Thành, rồi sau khi tách ra, Đường Thời đột nhiên dán ở bên tai Cố Khuynh Thành nói một câu: “Khuynh Khuynh, về sau không nên hâm mộ người khác, chỉ cần Đường Thời anh, người khác có, em cũng có, mà so với người khác có tốt hơn, người khác không, chỉ cần em muốn, rm cũng có.”

Cố Khuynh Thành mắt còn mang theo ánh cảm động, lại nổi lên lần nữa, cô vòng lấy eo người đàn ông, đem đầu dựa trước ngực anh, giọng nói nhỏ nhẹ “Ừ” một tiếng.

Cầu hôn thịnh đại mà lãng mạn như thế, cảm nhiễm cả bầy không khí trước khách sạn, dẫn đến giao thông bị ùn tắc một giờ, mới khôi phục bình thường.

Nguyên bản vốn là Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành đi xuống tiễn khách, sau khi cầu hôn kết thúc đã rời sân.

Thế là trách nhiệm tiễn khách, liền rơi vào Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần, Tô Niên Hoa cùng Tứ Nguyệt.

Tiễn xong khách mời, đã là trời rạng sáng.

Lâm Cảnh Thần uống hơi nhiều, ngồi xe Lục Nhiên, rời đi.

Vết thương phía sau Tô Niên Hoa tuy còn có chút sưng đỏ, nhưng đã kết vảy, anh vì tham gia sinh nhật Cố Khuynh Thành, buổi chiều nay cố ý xuất viện, bời vì lúc bị thương nhập viện, xe trực tiếp bị kéo về nhà, cho nên anh đến khách sạn Kinh Thành, là đi nhờ xe Tứ Nguyệt.

Chờ đến Lâm Cảnh Thần và Lục Nhiên rời đi, Tứ Nguyệt móc chìa khóa xe ra, liếc mắt Tô Niên Hoa một cái.

Cô biết, có lẽ Tô Niên Hoa căn bản không muốn cùng cô về nhà, nhưng mà, cô vẫn còn do dự một chút, lên tiếng hỏi: “Anh có muốn trở về nhà lấy xe không?”

Tô Niên Hoa mặc một thân âu phục màu xanh, nổi bật lên da thịt vốn trắng của anh, có vẻ hơi sáng, lúc anh nghe Tứ Nguyệt nói, quay đầu liếc mắt nhìn Tứ Nguyệt một cái, nghĩ một lát, gật đầu không nói gì.

Tứ Nguyệt biết rõ, cô và anh ở chung, chẳng qua chỉ là hơn 20 phút đường xe, thế nhưng tâm vẫn hiển hiện một mừng rỡ như cũ, cô vội vội vàng vàng mở khóa xe, mở cửa xe thay Tô Niên Hoa.

Tô Niên Hoa nhìn qua Tứ Nguyệt mở cửa xe, hơi mím mím môi, sau đó cúi đầu xuống, chui vào trong xe.

Tứ Nguyệt đóng cửa xe, lên xe, khởi động xe, về nhà của Tô Niên Hoa.

Xe đến bãi đậu xe dưới đất, Tứ Nguyệt khóa kỹ xe, chờ sau khi Tô Niên Hoa xuống xe, cô mới xuống xe, cô chỉ dám mở miệng hỏi Tô Niên Hoa muốn lấy xe hay không, cũng không dám hỏi Tô Niên Hoa muốn lên lầu về nhà hay không, bời vì cô biết, ở trong bệnh viện, cô có thể chiếu cố Tô Niên Hoa, là bởi vì anh bị thương, hiện nay anh khỏi hẳn xuất viện, có lẽ sẽ lại trở lại lúc ban đầu, đêm anh không về ngủ, cô phòng không gối chiếc.

Cho nên Tứ Nguyệt liếc mắt Tô Niên Hoa đứng cạnh xe một cái, nhấp môi một chút, thấp giọng nói một câu: “Em đi lên trước.”

Sau đó đều không đợi Tô Niên Hoa nói chuyện, liền vội vàng vào thang máy.

Chương 798: cầu hôn lãng mạn nhất (28)

Cho nên Tứ Nguyệt liếc mắt Tô Niên Hoa đứng cạnh xe một cái, nhấp môi một chút, thấp giọng nói một câu: “Em đi lên trước.”

Sau đó đều không đợi Tô Niên Hoa nói chuyện, liền vội vàng vào thang máy.

Tô Niên Hoa nhìn qua bóng lưng Tứ Nguyệt, vươn tay sờ sờ chìa khóa xe trong túi, cách túi quần, ấn mở khóa xe, anh mở cửa xe, đang chuẩn bị cúi người ngồi vào qua, động tác không tự chủ cứng đờ, anh nuốt hai ngụm nước bọt, tay nắm lấy cửa xe hơi dùng lực, dừng một chút, vẫn ngồi vào trong xe, sau đó khởi động xe, giẫm lên chân ga, đi ra khỏi bãi đậu xe.

Đêm hôm khuya khoắt, trên đường phố xe cộ thưa thớt, tốc độ xe Tô Niên Hoa cực nhanh, lái tới kinh bích huy hoàng, xe còn không có dừng hẳn, nhân viên đã chào đón, chờ đến khi anh vừa hạ cửa sổ xe, lập tức ân cần quen thuộc chào hỏi: “Tô tiên sinh, ngài đến? Vẫn an bài phòng bao cho ngài sao?”

Tô Niên Hoa gật gật đầu, vừa định tắt máy, sau cùng lại lắc đầu với người bên ngoài, sau đó một câu cũng không nói lần nữa, giẫm lên chân ga, chạy nhanh trên đường phố.

Tô Niên Hoa vòng qua cầu vượt phía trước, lái xe về nhà trọ dưới một lần nữa, anh tắt máy, ngồi trong xe một hồi, sau đó đẩy cửa xe ra, cất bước, đi về phía thang máy.

Tứ Nguyệt đứng trong thang máy, nhìn cũng không dám nhìn tới tới Tô Niên Hoa bên ngoài thang máy, chỉ là vội vội vàng vàng đóng cửa thang máy, sau đó trên mặt mới hiện thần thái khổ sở.

Hơn nửa năm, mỗi một ngày cô đều một mình ngồi thang máy về nhà sao?

Cô chẳng qua chỉ là bởi vì anh bị thương vì cô, mới đổi lấy tư cách ở lại trong bệnh viện chiếu cố anh, hiện tại anh đã trở về lạnh lùng như trước, không phải rất bình thường sao?

Cô không nên tham luyến nhiều như vậy…

Tứ Nguyệt không ngừng nói với chính mình, thế nhưng khi nhấn mật mã, đi vào trong nhà, đối mặt gian phòng trống rỗng, mắt cô vẫn không khắc chế được hiện ra một tầng sương mù.

Tứ Nguyệt tiện tay mở đèn phòng khách, đứng ở chỗ đổi giày, sau đó đi vào nhà bếp.

Trong cả căn phòng chỉ có một mình cô, yên tĩnh đến nỗi đều có thể nghe thấy tiếng bước chân của cô.

Tứ Nguyệt biết nay Tô Niên Hoa xuất viện, cho nên buổi sáng cố ý cho nhân viên làm thêm giờ, để cho người ta chuẩn bị rau xanh mới mẻ và đồ ăn khuya.

Tô Niên Hoa chưa có về nhà, cô cố ý chuẩn bị ăn khuya, giống như trước đây, vẫn là rơi vào trong thùng rác.

Tứ Nguyệt mở tủ giữ nhiệt, nhìn chiếc bánh ngọt đáng yêu xinh đẹp bên trong, mím mím môi, sau đó bưng ra, đang chuẩn bị đổ vào trong thùng rác, đột nhiên lại nghe thấy cửa phòng khách bị đẩy ra

Tứ Nguyệt bưng bánh ngọt, đi ra nhà bếp, kết quả cùng ánh mắt Tô Niên Hoa đẩy cửa vào đụng nhau.

Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt đối mặt mười giây đồng hồ, liền chuyển ánh mắt, cúi xuống đổi giày, tiện tay đặt chìa khóa xe ở trước tủ giày, lúc đi ngang qua phòng khách, quét đến bánh ngọt trong tay Tứ Nguyệt, anh nghĩ một hồi, mở miệng hỏi: “Ăn khuya?”

Tứ Nguyệt chớp mắt mấy cái, lấy lại tinh thần, ý thức được đây không phải là mình đang nằm mơ, cô chậm rãi gật đầu, sau đó ý thức được mình quá khô khan, vội vàng lên tiếng hỏi một câu: “Bữa tiệc anh cũng không có ăn cái gì, hiện tại có đói bụng không, có muốn ăn chút gì hay không?”

Tứ Nguyệt nói xong câu đó, liền cảm thấy mình giống như có chút được một tấc lại muốn tiến một thước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK