Thực ra thời điểm còn cực kỳ trẻ cô cũng gặp qua nguy hiểm tương tự như vậy.
Thực ra một lần nguy hiểm kia so với nguy hiểm giờ này khắc này có phần nhỏ hơn, không hề tính là chân chân chính chính nguy hiểm, nhưng là lúc ấy cô mới vào cao nhất nên thật sự xem như một chuyện lớn kinh tâm động phách.
Tiến lên một học kỳ trung khảo kia, lần đầu tiên Cố Khuynh Thành tới nguyệt sự, đó là sau giữa trưa đầu hạ, Cố Khuynh Thành mặc một váy liền áo xinh đẹp màu lam nhạt có thêu hoa sen màu trắng, tóc thật dài mềm mại xõa ở sau ót, cùng Tứ Nguyệt cắt tóc ngắn mặc tây trang con trai vai kề vai tiêu sái ở trong sân trường, đặc biệt làm người khác chú ý.
Từ khi lên sơ nhất, cái từ ngữ yêu sớm này bắt đầu phổ biến, Cố Khuynh Thành thường xuyên phát hiện ở trong trong ngăn kéo mình có đủ loại phong thư hồng nhạt, màu xanh da trời chứa thư tình và quà tặng nhỏ, cho nên cô nhìn chăm chú những thứ này sớm đã luyện thành thói quen, cũng không thèm để ý.
Vào phòng học không ít người gọi tên cô, sau đó muốn nói lại thôi.
Ngay lúc đó cô thực sự không hiểu ra sao, mà lại không biết xảy ra chuyện gì, vì thế liền mang theo đủ loại nghi hoặc ngồi trên vị trí.
Cái thời điểm kia Tứ Nguyệt đang đắm chìm ở trong một cái Game Online tên là “Đại Thoại Tây Du”, thường xuyên đêm hôm khuya khoắt chơi cùng Lâm Cảnh Thần, Tô Niên Hoa nên không ngủ được, thức đêm luyện cấp thế cho nên đến trường học xếp chồng đủ loại sách vở cao cao sau đó nằm úp sấp ở trên bàn, vừa nằm ngủ thẳng đến tan học.
Cho nên nghỉ giữa khóa Cố Khuynh Thành thường thường đều là đi toilet một mình.
Ngay lúc đó một tầng lầu trường học vẫn còn chưa có một cái toilet giống như bây giờ, lúc ấy thời điểm các cô học ở trên sân thể dục xây dựng một cái toilet, nghỉ giữa khóa luôn luôn có vô số người trước ngã xuống, người sau tiến lên từ trong phòng học hướng bên trong sân thể dục.
Hôm nay Cố Khuynh Thành vẫn nghỉ giữa khóa đi toilet, người trên sân thể dục nhiều có thể so với tất cả học sinh tập trung ở sân thể dục kéo quốc kỳ vào Thứ hai.
Chỉ cần là Cố Khuynh Thành đi nơi nào sẽ có người nhìn chằm chằm làn váy của cô, sau đó liền nói nhỏ gì đó.
Cố Khuynh Thành cũng không biết mình rốt cuộc xảy ra tình huống như thế nào, một đầu mờ mịt nhìn mọi người xung quanh vẻ mặt muốn cười mà không cười đi vào toilet.
Người trong toilet có chút nhiều, Cố Khuynh Thành phải xếp hàng, đứng ở phía sau cô là một nữ sinh cô hoàn toàn không biết, thời điểm đến lượt cô chuẩn bị đi toilet, nữ sinh kia vỗ vỗ bờ vai cô, đỏ mặt chỉ chỉ váy của cô.
Cố Khuynh Thành cổ quái liếc mắt nhìn người nữ sinh kia một cái, liền vào phòng bên cạnh, thời điểm cô cởi quần trong phát hiện trên quần lót bằng bông hồng nhạt của mình vậy mà che kín một mảng lớn đỏ tươi.
Cô vốn là sửng sốt, sau đó nghĩ tới hôm nay đều có người nhìn chằm chằm mình, lúc này cô mới hậu tri hậu giác cầm phía sau váy kéo ra phía trước nhìn thấy trên váy có một đoàn màu đỏ giống nhau, có chút đã khô biến thành màu đen.
Cô vậy mà chảy nhiều máu như vậy…
Ý nghĩ đầu tiên chợt lóe lên trong đầu Cố Khuynh Thành là cô bị bệnh nan y.
Cô ngồi chồm hổm trong toilet rất lâu, tưởng tượng bản thân đổ máu một lát sẽ dừng.
Chuông vào lớp vang lên, toilet lộn xộn trong nháy mắt trở nên yên tĩnh trở lại.
Nhưng mà cô lại phát hiện từ đầu đến cuối cô đều ở trạng thái chảy máu không ngừng, thậm chí còn có khối máu lớn từ trong thân thể chảy ra.
Chương 322. Nhân họa đắc phúc (12)Ý nghĩ bệnh nan y ở trong đầu óc cô lập tức thành khẳng định, cô trở nên khủng hoảng, theo bản năng vừa mở miệng lớn tiếng hô “Có người hay không”, sau đó khát vọng có người trả lời cô một tiếng đưa cô đi bệnh viện.
Học sinh sơ trung đều đã đem mỗi một câu giáo viên nói trở thành thánh chỉ không thể kháng cự nên không ai dám muộn, cho nên đang trong toilet, chỉ có thanh âm một mình cô đang không ngừng vang vọng.
Thời đại đó điện thoại di động trí năng còn chưa có xuất hiện, chỉ có điện thoại di động Nokia vừa mới nhập vào thị trường Trung Quốc, trong cảm nhận mọi người bị định nghĩa vật phẩm xa xỉ.
Khi đó làm ăn Cố Gia còn tình trạng lợi nhuận, Cố Chính Nam mua cho cô một cái điện thoại di động.
Cô hô cầu cứu hồi lâu cũng không có người để ý tới mình, lúc ấy đúng lúc cô cảm giác bụng truyền đến đau đớn cùng với máu chảy càng mạnh, cô cũng không biết đó là hiện tượng sinh lý bình thường của con gái, cũng không biết trong bụng đau âm ỷ là vì giữa trưa cô ăn kem cùng Tứ Nguyệt nên nhiễm lạnh gây ra đau bụng kinh, cô chỉ cho rằng đây là phản ứng bệnh nan y, cô trở nên càng thêm kinh hoảng, cô run rẩy vươn tay lấy điện thoại, trong đầu mơ hồ một đoàn, thậm chí đều đã quên cô nên gọi điện thoại cầu cứu 110, trực giác đầu tiên là tìm cha mẹ mình, nhưng mà thời điểm cô gọi điện thoại cho Cố Gia tay lại lỡ gọi cho Đường Thời, chỉ vang một tiếng chuông cô liền tắt điện thoại, sau đó thời điểm cô bắt đầu run rẩy gọi cho Cố Gia thì di động của cô lại rung rung.
Là Đường Thời gọi tới.
Cô ấn nghe, còn chưa kịp nói chuyện, bên kia điện thoại liền truyền đến giọng thiếu niên trước sau như một bất cận nhân tình, thậm chí mang theo vài phần không kiên nhẫn: “Cố Khuynh Thành, hiện tại là thời gian đi học, em gọi điện thoại quấy rầy làm gì?”
Biết Đường Thời nhiều năm như vậy, Cố Khuynh Thành thật sự đã quen ngữ khí nói chuyện lời nói ác độc của anh, nhưng mà ngày đó cô nghe ngữ khí lạnh như băng như vậy của anh, nắm điện thoại nước mắt liền rơi xuống ào ào.
Không biết có phải bởi vì khóc hay không, giác quan của cô trở nên mẫn cảm rất nhiều, cô cảm thấy bụng mình càng đau, có vài phần cảm giác tới gần tử vong, cô yên lặng không tiếng động rơi nước mắt lập tức liền “Oa” một tiếng khóc ra.
Lúc ấy Đường Thời đang ở bên trong phòng thí nghiệm hóa học thí nghiệm làm dưỡng khí sinh thành, bởi vì là thời gian thí nghiệm tự do, trong phòng học lộn xộn, anh gọi điện thoại thật sự có vài phần cảm giác cây ngay không sợ chết đứng, anh mang theo ống nghiệm, vẻ mặt thanh thản đang chuẩn bị đi lấy đèn cồn tăng nhiệt ống nghiệm kết quả liền nghe thấy bên kia điện thoại Cố Khuynh Thành lập tức khóc mạnh, tay anh run lên, ống nghiệm liền lập tức rơi bốp ở trên bàn, anh vừa luống cuống tay chân thu dọn vừa ngữ khí hung dữ hướng Cố Khuynh Thành trong điện thoại hỏi một câu: ” Em khóc cái gì?”
Cô gái trong điện thoại cũng không để ý đến anh, khóc càng dữ.
Đường Thời còn trẻ bị khóc tâm phiền ý loạn, nháy mắt anh cảm thấy thí nghiệm đần độn càng không có ấn tượng tốt, anh nghĩ cũng không nghĩ liền bước tiếp bước chân đi ra khỏi phòng thí nghiệm: “Có người bắt nạt em hả?”
Đây là lý do duy nhất anh có thể nghĩ đến.
Anh kéo áo dài trắng trên người, phát hiện cô gái trong điện thoại vẫn khóc như cũ, trong lòng anh cũng gấp theo: “Cố Khuynh Thành, em khóc một phen nữa đi, có tin anh tắt điện thoại hay không!”