Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 537: coi như cô đã chết (7 )

Xế chiều Đường Thời lái xe trở lại công ty, mới ba giờ, anh tiến vào phòng làm việc, ngồi ở trước bàn làm việc, bật máy tính lên, nhưng không có đi làm việc, mà là tìm một cái tệp tài liệu không tên, mở ra, sau đó trên màn ảnh, xuất hiện từng bức ảnh chụp.

Đều là hình Cố Khuynh Thành.

Từ lúc cô mới vừa biết đi, đến cô có thể chạy nhảy chải hai bím tóc đi nhà trẻ, rồi đến cô bước chân vào tiểu học, cấp hai, cấp ba, đại học. . .

Tổng cộng có hơn ngàn tấm hình, mỗi một tấm hình Cố Khuynh Thành đều cười sáng loá.

Cô cười, rất có đặc biệt, mặt mày cong cong, sau đó bên gò má hiện lên một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, lộ ra hai hàng răng chỉnh tề trắng noãn.

Lúc ban đầu, cô rất thân mật với anh, anh thật sự rất cao hứng, cho là cô nhóc nghịch ngợm, rốt cuộc trưởng thành, nhưng là sau này, anh mới biết được, thì ra cô làm như vậy, cũng chỉ là muốn anh vui lòng, gả cho anh.

Khi đó, thời điểm anh biết tin tức kia, không phải là không khổ sở, cũng không phải là không tức giận.

Nhưng là, mỗi lần nhìn cô ở trước mặt anh, chính là khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào tốt đẹp, anh liền không phát hỏa được , dần dà, anh đều tự nói với mình, dù sao cuối cùng anh cũng muốn cùng cô lập gia đình, đã như vậy, cần gì để ý mục đích cô gả cho anh.

Thật ra thì khi đó anh rất bao dung cô, không phải sao?

Khi đó anh đối với cô thật tốt a, sợ rằng cô mở miệng muốn lấy sao cùng trăng, anh cũng sẽ nghĩ hết biện pháp hái cho cô, khi đó anh đối với cô là thật tâm, tốt đến mức anh có thể không so đo đáy việc lòng của cô không có anh.

Nếu là không có cô cùng Trần Mặc Thâm đi tuần trang, anh vẫn bao dung cô như vậy, sau đó, làm như một cái kẻ ngu, cái gì cũng không biết mà đi yêu cô.

Cũng là bởi vì quá yêu rồi, cho nên anh căn bản không cách nào tiếp nhận, người cô thích, không phải là anh, mà là Trần Mặc Thâm.

Cũng là bởi vì quá yêu rồi, cho nên có thể tiếp thụ được cô có tâm tư khác mới gả cho anh, nhưng không cách nào tiếp nhận cô một lòng một dạ nghĩ tới gả cho anh, nhưng còn đi cùng người cô thích ước hẹn.

Cô coi anh là cái gì. . . Chỉ là một cái công cụ sao?

Có lẽ là bởi vì lòng tự ái, anh đối với cô từng có bao nhiều tốt, sau lại càng nhiều tàn nhẫn.

Thật là kỳ quái a. . . Anh rõ ràng nhìn không được bất luận kẻ nào đối với cô không tốt, nhưng là hết lần này tới lần khác anh lại không tốt với cô, so với bất luận kẻ nào cũng muốn quá đáng hơn.

Cho nên, sai lầm, cứ như vậy bắt đầu không thể kéo ra, cô càng hao hết tâm tư lấy lòng anh, đến gần anh, anh càng là cảm thấy giễu cợt, càng cảm giác mình thật đáng buồn.

Sau đó nụ cười trên mặt cô, càng ngày càng ít, đáy lòng của anh vui vẻ, cũng càng ngày càng ít.

Từng là hai đứa nhỏ vô tư thanh mai trúc mã, hôm nay đều biến thành như người lạ luôn mang tâm sự.

Đường Thời ngó chừng trên màn ảnh máy vi tính, hình Cố Khuynh Thành nét mặt tươi cười như hoa, đáy lòng anh lại tràn ngập chua xót.

Là anh giết chết hạnh phúc của bọn họ, làm cho cô đích thân phá vỡ hạnh phúc của bọn họ?

Có ai có thể nói cho anh biết, tình yêu là cái gì?

Tình yêu thật sự là như lão tổng tài nói vậy, nhìn cô hạnh phúc, anh cũng sẽ cao hứng theo, cho dù cái hạnh phúc kia không phải là anh cho đấy sao?

Đường Thời giơ tay lên, che lại khuôn mặt của mình.

Chương 538 : coi như cô đã chết (8 )

Anh thật sự yêu cô a, tuy nhiên không ai dạy cho anh, như thế nào đi yêu một người, cuối cùng anh không phải là cái loại đàn ông tính tình bình thường, yêu đến vô oán vô hối, yêu đến bất kể cô làm cái gì cũng đi so đo. .

Anh yêu, là nhỏ mọn như vậy, hẹp hòi đến đáy mắt của cô không có anh, anh sinh khí, đáy lòng của cô là người khác, anh lại sinh khí.

Nhưng là anh thật sự hi vọng cô có thể vui vẻ, thích cô có thể hạnh phúc.

Anh nằm mơ cũng muốn làm cho cô mở miệng, hướng về phía anh chân thực nói ra đáy lòng cô, không phải là ngụy trang cũng không phải là che dấu lời thật lòng.

Hiện nay, cô rốt cuộc đã mở miệng.

Này nhẫn tâm làm sao, để cho anh cự tuyệt, thứ anh ngày nhớ đêm mong, rốt cuộc nhìn đích xác!

Nhưng là. . . Làm sao có thể để cho anh gật đầu, nói đồng ý?

Cố Khuynh Thành khi tỉnh lại, ánh nắng ngoài cửa sổ đã lặn về phía tây, mở mắt, nhìn qua là một mảnh tuyết trắng, cô có chút mờ mịt hị vọng lên cảnh tượng trước mặt, một chốc, không có kịp phản ứng, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, cho đến khi Trần Mặc Thâm ngồi ở một bên, vẫn coi chừng dùm cô, đã thấy cô tỉnh lại, đứng lên, đi tới, lên tiếng nói một câu: “Tỉnh?”

Cố Khuynh Thành lúc này mới khẽ đảo mắt, thấy Trần Mặc Thâm, cô theo bản năng bật thốt lên một câu: “Anh tại sao lại ở chỗ này?”

Nhưng ngay sau đó, chuyện buổi tối hôm qua xảy ra, mới giống như là một bộ phim, ở trong óc của cô triển khai.

Trần Mặc Thâm nghe được Cố Khuynh Thành hỏi, đáy mắt thoáng hiện một tầng bị thương, lại không lên tiếng, chẳng qua là giơ tay lên, nhấn chuông: “Tôi gọi bác sĩ quá tới kiểm tra một chút.”

Cố Khuynh Thành lúc này mới nhớ tới, buổi tối hôm qua sau khi mình và Đường Thời làm chuyện đó, bụng đau đớn, còn chảy ra máu, Cố Khuynh Thành chợt từ giường bệnh ngồi dậy, ôm ống tay áo Trần Mặc Thâm, nhanh chóng hỏi: “Con của tôi đâu? Con tôi đâu?”

“Con em vẫn còn. ” Trần Mặc Thâm cho Cố Khuynh Thành một nụ cười yên tâm: “Bác sĩ nói, tối hôm qua có thể là em quá xúc động, còn có. . .”

Trần Mặc Thâm nói tới đây, nghĩ đến bác sĩ đối với mình khiển trách một câu kia “Biết vợ của mình mang thai, sao còn làm!”, sau đó hắng giọng một cái, tránh được câu nói kia, nói tiếp đi: “Nói tóm lại, chính là động thai, sau đó mới đau bụng, bác sĩ đã kê thuốc, chỉ cần tâm tình ổn, cẩn thận chăm sóc mấy ngày, liền không có chuyện gì rồi.”

Trần Mặc Thâm vừa mới dứt lời, bác sĩ liền bước vào phòng bệnh, đơn giản làm một cái kiểm tra cho Cố Khuynh Thành, mở miệng nói: “Không có vấn đề gì, có thể làm thủ tục xuất viện rồi, chẳng qua tốt nhất về nhà yên lặng nằm, không được vận động kịch liệt.”

Hai người liên tục cho Cố Khuynh Thành đáp án khẳng định, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần Mặc Thâm lễ phép đem bác sĩ đưa ra phòng bệnh, xoay người, thấy Cố Khuynh Thành đưa tay để tại trên bụng chính mình, ngó chừng vách tường tuyết trắng ngẩn người.

Trần Mặc Thâm đi tới bên giường bệnh, đứng trong chốc lát, mới mở miệng hỏi: “Chuyện em mang thai, anh ta biết không?”

Cố Khuynh Thành mắt cũng không nháy một cái, bất động như cũ, qua một lát, mới nhẹ nhàng mà lắc đầu: “Anh ấy không muốn đứa bé này.”

Cố Khuynh Thành vừa nói ra những lời này, liền nghĩ đến buổi tối hôm qua, Đường Thời dùng như vậy và thái độ lãnh đạm, hướng về phía cô dứt khoát mà nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK