Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 651. Đường Thủy, Đường Quả, Đường Đường (1)
Editor: Quỳnh Nguyễn

Cô sớm hay muộn sẽ gả cho Trần Mặc Thâm làm vợ, còn anh?
Cũng như là đã từng gặp cái lão tổng kia, không chiếm được cô gái mình yêu sau đó tìm một cô gái ăn ý kết hôn sinh con, sinh sản đời sau sao? Có lẽ anh còn có thể tìm một cô gái giống cô, đem cô gái kia trở thành thế thân của cô, thành lập một gia đình?

Đến lúc này anh mới phát hiện thiếu cô, bất kể lập kế hoạch như thế nào đều là tẻ nhạt vô vị.

Chỉ là bất kể vô vị như thế nào, Đường Thời lại biết từ ban đầu anh biết cô mang thai đứa nhỏ Trần Mặc Thâm, thời điểm muốn cùng anh ta kết hôn, mặc dù anh nghĩ chờ một chút rồi buông tay, nhưng mà anh lại vĩnh viễn đều là chờ một chút, lại không ngờ không thể quên.

Nếu một năm cô không li hôn cùng Trần Mặc Thâm, như thế anh chờ một năm, hai năm không li hôn, anh chờ hai năm, mười năm, ba mươi năm, cả đời…Vậy anh cam nguyện cô độc sống quãng đời còn lại chờ cô đến chết.

Đường Thời chớp chớp mắt, đại khái qua mười giây đồng hồ mới đưa tầm mắt chống lại tầm mắt Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào mình, qua hai giây anh mới mở miệng: ” Anh tạm thời không có kế hoạch có đứa nhỏ.”

Tạm thời không có kế hoạch muốn đứa nhỏ? Là anh sau này còn muốn sao?

Nhưng mà nếu anh muốn đứa nhỏ, tại sao lúc trước vụng trộm cấp cho cô uống thuốc tránh thai dài hạn? Vì sao không thể lựa chọn phương thức tránh thai khác?”

Tâm tình Cố Khuynh Thành có chút dao động, cô nhìn chằm chằm đôi mắt Đường Thời đen nhánh thâm thúy hỏi: “Vậy anh khi nào thì muốn đứa nhỏ a?”

Môi Đường Thời nhấp một chút, không có sốt ruột trả lời vấn đề Cố Khuynh Thành, anh giơ tay lên tắt xe, lau gương mặt một cái cũng không biết có phải bởi vì anh hạ quyết tâm muốn chịu đựng lí do cả đời cùng Cố Khuynh Thành hay không, anh mở miệng nói ra quyết định của chính mình khi đó, không phải dũng cảm mà là thoải mái: “Không biết, có lẽ cả đời đều sẽ không muốn đứa nhỏ.”

Cả đời đều sẽ không muốn đứa nhỏ… Ngón tay Cố Khuynh Thành cầm túi nhẹ nhàng run rẩy một chút, lông mi nhẹ nhàng chớp hai lần, che giấu đáy mắt kinh hoảng lại, sau một phút cô mới ngẩng đầu, thử thuyết phục Đường Thời: “Làm sao có thể cả đời không cần đứa nhỏ a? Sự nghiệp Đường gia lớn như vậy, bao giờ cũng cần người nối nghiệp.”

” Không phải Đường Uyển có đứa nhỏ sao? Giống nhau, tương lai đứa nhỏ Đường Uyển cũng có thể tiếp quản xí nghiệp Thịnh Đường, không cần phải là đứa nhỏ của anh.” Cổ họng Đường Thời hơi hơi chuyển động hai lần, cuối cùng lựa chọn trả lời như vậy.
Kỳ thật anh rất muốn nói, không phải anh không muốn đứa nhỏ, mà là anh chỉ muốn đứa nhỏ Cố Khuynh Thành sinh.

Ngay cả người nối nghiệp anh đều muốn cấp cho đứa nhỏ Đường Uyển, như thế xem ra anh thật sự không muốn đứa nhỏ…. Cố Khuynh Thành cúi đầu, ngây người chốc lát, ngẩng đầu nhìn Đường Thời nói: “Vậy ngộ nhỡ có cô gái không cẩn thận mang thai đứa nhỏ của anh thì sao?”

Làm sao có thể có khả năng này… Anh trừ bỏ cô, cho tới bây giờ liền không có chạm qua cô gái nào, trước kia sẽ không, sau này lại càng không.

Đường Thời không hề do dự lắc lắc đầu, rõ ràng chắc chắn nói: “Đây là chuyện không có khả năng.”

Tại sao lại không thể? Cô không phải là một ví dụ rõ ràng sao?

Cố Khuynh Thành đè nặng đáy lòng khẩn trương của mình, nghiêng đầu nhìn Đường Thời, bộ dáng nói đùa: “Em nói chính là ngộ nhỡ, chính là ngộ nhỡ có cô gái mang thai đứa nhỏ của anh, anh sẽ làm gì?”

Chương 652. Đường Thủy, Đường Quả, Đường Đường (2)

Sau khi Cố Khuynh Thành nói xong, sợ hãi Đường Đường cự tuyệt trả giả thiết này, tiếp tục cường điệu một chút: “Ngộ nhỡ.”

Lập tức Cố Khuynh Thành liền ngừng lại hô hấp, ánh mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm Đường Thời.

Đối với Đường Thời mà nói, đây căn bản chính là chuyện không có khả năng tồn tại, anh thật sự chẳng muốn đi trả lời giả thiết này.

Nhưng mà đối mặt ánh mắt Cố Khuynh Thành nhìn ánh mắt mình, anh vẫn bất đắc dĩ thỏa hiệp, trong đầu đơn giản làm một cái giả thiết, nếu tương lai một ngày kia, anh không nghĩ qua là thật sự cùng cô gái kia lên giường, mà cô gái kia liền có đứa nhỏ của anh…

Biết rõ rành rành là giả thiết, nhưng mà Đường Thời vẫn cảm thấy giả thiết này quá mức vớ vẩn, anh lập tức lắc lắc đầu, nghĩ cũng không nghĩ liền thốt ra: ” Nếu thật có ngộ nhỡ như vậy, anh tuyệt đối sẽ không để cho cô gái kia sinh hạ đứa bé kia, cho dù là cô ta sinh ra anh cũng sẽ không muốn, đứa bé kia sống hay chết đều chẳng quan hệ tới anh.”

Cố Khuynh Thành cảm thấy như là có một cây đao hung hăng đâm vào trái tim mình, làm cho cả người cô có chút hoa mắt chóng mặt, cô giống như là không thể tin, thấp giọng lập lại một câu: “Sẽ không muốn?”

Sau đó liền dùng lực nắm chặt tay, cố gắng vẫn duy trì lý trí của mình, bĩu môi với Đường Thời, bày ra bộ dáng khinh bỉ: “Đường Thời, anh thật tàn nhẫn, kia là cốt nhục của anh a, anh rốt cuộc có nhân tính hay không?”

Rõ ràng cô để cho anh làm giả thiết này, kết quả đợi cho anh làm giả thiết này, cô ngược lại mắng anh…

Đường Thời có chút bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, sau đó đáy lòng trở nên có chút bi thương.

Kỳ thật để cho anh có nhân tính một chút cũng có thể, điều kiện tiên quyết là cô gái kia là cô, dù cho đứa nhỏ trong bụng của cô không là của anh, chỉ cần cô gái kia là cô, anh có thể yêu ai yêu cả đường đi.

Không khí bên trong xe có vẻ yên tĩnh.

Trên mặt Cố Khuynh Thành ý cười giả vờ, chỉ là duy trì nửa phút liền biến mất liền biến mất không còn một mảnh, cô cúi đầu, sợ bị Đường Thời nhìn thấy vẻ mặt cô đơn trên mặt mình.

Đường Thời cũng không có lên tiếng nói chuyện, nhìn chằm chằm phía trước ngoài cửa sổ xe, không biết nghĩ cái gì.

Thật lâu sau rốt cuộc Cố Khuynh Thành không chịu nổi không khí áp lực bên trong xe, cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu, ánh mắt yên tĩnh thản nhiên: “Đường Thời, thời gian không còn sớm, em muốn đi vào trước.”

Đường Thời thu hồi tinh thần, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Cố Khuynh Thành “Uh`m” một tiếng.

Cố Khuynh Thành chỉ tiếp xúc ánh mắt cùng Đường Thời một chút, liền nhanh chóng quay đầu mở cửa xe.

Đường Thời cũng xuống xe, anh chờ Cố Khuynh Thành đóng cửa xe, lấy ra cái chìa khóa, khóa cửa xe, lên tiếng nói với Cố Khuynh Thành: “Anh đưa em vào.”

Cố Khuynh Thành nhàn nhạt “Uh`m” một tiếng, vòng qua xe đi tới bên cạnh Đường Thời, sau đó hai người hướng về phía cửa tiểu khu đi đến, bất quá chỉ là vừa bước hai bước, Đường Thời liền ngừng lại bước chân.

Cố Khuynh Thành nhìn thấy Đường Thời dừng lại thì cũng dừng lại, cô có chút nghi hoặc liếc Đường Thời một cái, vừa định hỏi anh “Làm sao vậy?”, nhìn thấy ánh mắt anh bình tĩnh nhìn chằm chằm phía trước, hơi hơi nhíu nhíu mày, sau đó theo tầm mắt của anh qua đi liền nhìn thấy Trần Mặc Thâm từ tiểu khu đi ra.

Bước chân Cố Khuynh Thành dừng ngay tại chỗ, một giây sau cô nhìn thấy tầm mắt Trần Mặc Thâm nhìn phía cô và Đường Thời, vẻ mặt của anh ta rõ ràng ngớ ra một chút, sau đó bước chân cũng ngừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK