Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 541: Coi như cô chết (11)

Đường Thời tiến vào phòng ngủ, đi một vòng ở bên trong, không nhìn thấy bóng Cố Khuynh Thành, anh mới đi vào phòng thay đồ, đổi một thân quần áo ở nhà, chậm rãi cất bước, qua thư phòng. . . ? !

Trong thư phòng một mảnh hỗn độn, vẫn là bộ dạng hôm qua bị anh đập phá, mặt đất đều là gỗ vụn và thủy tinh, vẫn không có bóng Cố Khuynh Thành như cũ.

Đường Thời đứng một lúc ở cửa thư phòng, quay người đem mở tất cả cửa phòng ở lầu hai, sau đó mới xuống lầu, nhà bếp, sân thượng, phòng tập thể hình. . . Đợi đến anh lần lượt kiểm tra, anh mới xác định, trong căn hộ hơn 300 m2, chỉ có một mình anh.

Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa lĩnh xong giấy hôn thú về, liền trực tiếp ở lại căn hộ của Tô Niên Hoa, mỗi một đêm, đều là Tứ Nguyệt một mình ôm gối uyên ương, mở to mắt, suy nghĩ miên man bây giờ Tô Niên Hoa ở bên cạnh người phụ nữ nào, sau đó mơ hồ thiếp đi.

Đến 9 giờ trưa hôm sau, Tứ Nguyệt đi một chuyến Tô gia, bồi cha mẹ Tô Niên Hoa ăn một bữa cơm tối.

Tứ Nguyệt là cha mẹ Tô Niên Hoa nhìn thấy từ nhỏ tới lớn, hai nhà quan hệ tốt, lại môn đăng hộ đối, cho nên đối với người con dâu Tứ Nguyệt này thì rấy thật tâm hài lòng.

Lúc ăn cơm, mẹ Tô mở miệng, hỏi Tứ Nguyệt một câu: “Niên Hoa mấy ngày có về nhà không?”

Tay Tứ Nguyệt đũa tay, dừng một chút, sau đó ngẩng đầu, gật đầu với mẹ Tô, cười nói: “Có ạ.”

Tứ Nguyệt che giấu rất tốt, nhưng mẹ Tô vẫn nhìn ra sắc mặt Tứ Nguyệt khác thường.

Ăn xong cơm tối, Tứ Nguyệt bồi mẹ Tô xem phim truyền hình, rồi lái xe về nhà, như mấy ngày trước, trong phòng trống rỗng, chỉ có một mình cô, cô nằm ở trên giường, nhìn xem phim một lúc, rồi rúc vào trong chăn, nhắm mắt lại, vẫn không bối rối chút nào, trong đầu đều là một số suy nghĩ.

Không biết qua bao lâu, Tứ Nguyệt mơ hồ sắp ngủ, lại nghe thấy cửa phòng có tiếng mở ra, cả người cô bỗng nhiên lập tức tỉnh táo lại, vén chăn lên, nhanh chóng xuống giường, chạy ra phòng ngủ, nhìn thấy Tô Niên Hoa nghiêng ngả đi tới.

Không biết uống bao nhiêu rượu, bước đi của Tô Niên Hoa có chút bất ổn, Tứ Nguyệt vội vàng đi lên trước, đỡ Tô Niên Hoa, đỡ anh vào trong phòng ngủ, lúc sắp đi đến bên giường, Tô Niên Hoa cảm giác được trong bụng có cảm giác buồn nôn, anh vô ý thức muốnchạy vào trong phòng tắm, kết quả là khi nhìn đến gương mặt Tứ Nguyệt, đột nhiên cúi người, nôn một bãi bừa bộn trên sàn.

Tứ Nguyệt chờ Tô Niên Hoa nôn hết, đỡ lấy anh lên giường, giúp anh cởi xuống quần áo bẩn xuống, sau đó cầm khăn lông ướt, lau sạch sẽ toàn thân anh, sau đó liền dọn chỗ Tô Niên Hoa nôn, còn cầm vải, ngồi trên mặt đất, lau mặt đất sáng bóng sạch sẽ.

Tô Niên Hoa nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm Tứ Nguyệt giông như hiền thê, mắt thoáng hiện chút châm chọc.

Tứ Nguyệt quét dọn xong hết, qua phòng tắm rửa tay sạch sẽ, sau khi đi ra, nhìn Tô Niên Hoa trên giường một hồi, sau đó cất bước, nhẹ nhàng đi qua, ngón tay run rẩy vén chăn lên, nằm ở bên cạnh anh.

Tứ Nguyệt còn chưa nằm ổn, Tô Niên Hoa liền xoay người, đè lên người Tứ Nguyệt, anh cũng không có hôn lên môi cô, chỉ là có chút thô bạo vươn tay, xé mở áo ngủ cô.

Chương 542: Coi như cô chết (12)

Anh cùng cô tiếp xúc da thịt không nhiều, mỗi một lần anh đều không có hôn lên môi cô, thay vì bọn họ yêu nhau, chẳng qua là anh dâng trừng phạt cô. ∥. .

Thể lực Tô Niên Hoa rất tốt, giày vò Tứ Nguyệt thật lâu, vất vả mới ngừng lại, Tứ Nguyệt coi như có thể ngủ, thế nhưng chưa tới năm phút đồng hồ, Tô Niên Hoa lại đè lên thân thể cô một lần nữa.

Tứ Nguyệt vì sau đó có chút chịu không nổi, lên tiếng cự tuyệt, Tô Niên Hoa lại vươn tay, nắm cằm cô, giống như là nghe được trò cười buồn cười cỡ nào, ngữ khí trào phúng nói: “Cô ở trước mặt tôi giả trang cái gì? Cô chạy tới Tô trạch, không phải tố cáo tôi, ghét bỏ tôi tân hôn vắng vẻ cô? CHúng ta kết hôn mấy ngày? Ha ha. . . Đêm nay tôi sẽ bù lại cho cô!”

Nói xong, Tô Niên Hoa cũng mặc kệ Tứ Nguyệt dễ chịu hay không thoải mái, liền tùy tâm sở dục giày vò cô lần nữa.

Một mực đến khi Tứ Nguyệt thoi thóp, Tô Niên Hoa mới hoàn toàn buông Tứ Nguyệt ra, sau đó qua phòng tắm, tắm một cái rồi trực tiếp qua khách phòng.

Trong phòng ngủ lớn như vậy, nếu không phải lưu lại không khí triền miên vừa rồi, Tứ Nguyệt thật sự coi là mình bị một trận mộng xuân.

Thứ hai là lễ đính hôn của Đường Thời và Cố Khuynh Thành, Tứ Nguyệt cũng không có ngủ bao lâu liền tỉnh lại, cô rửa mặt, trang điểm, chọn một bộ lễ phục xinh đẹp, đang chuẩn bị đổi, Tô Niên Hoa lại bỗng nhiên đẩy cửa ra, đi tới: “Theo tôi đi.”

Đây là từ khi Tô Niên Hoa bởi vì chuyện của Tiểu Chân Ái, mà về sau, anh mở miệng nói câu đầu tiên bình thường với cô, mắt Tứ Nguyệt hiện lên mỉm cười, cô còn chưa kịp hỏi thăm: “Làm sao?”

Tô Niên Hoa lại gọn gàng nói: “Vừa rồi lão nhị gọi điện thoại tới, nói không thấy Khuynh Khuynh.”

Tô Niên Hoa lái xe, chở Tứ Nguyệt một đường vượt đèn đỏ tới căn hộ của Đường Thời.

Lâm Cảnh Thần đợi ở ngoài cửa, nhìn thấy Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt đến, liền vội vội vàng vàng mở miệng hỏi thăm: “Tiểu Nguyệt, em gọi điện thoại cho Khuynh Khuynh, cô ấy có nhận không?”

Tứ Nguyệt lắc đầu: “Gọi cả đường, từ đầu đến cuối không có người nghe.”

Tô Niên Hoa hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tại sao Khuynh Thành đột nhiên không thấy?”

“Tôi làm sao biết, sáng nay tôi và lão Nhị mang theo thợ trang điểm, đến cho anh ấy và Khuynh Khuynh thay lễ phục, kết quả phát hiện trong nhà chỉ có một mình anh ấy, đứng ở trong phòng khách không nói lời nào, sau đó tôi và lão nhị gọi điện thoại cho Khuynh Khuynh, phát hiện không ai nghe, mới biết được không được bình thường.” Lâm Cảnh Thần nói, ba người cùng nhau tiến vào căn hộ.

Đường Thời đưa lưng về phía cửa, đứng ở trước cửa sổ sát đất, Lục Nhiên liền đứng cách xa hai bước sau lưng anh, nghe được tiếng đẩy cửa, Lục Nhiên quay đầu liếc bọn họ một chút, sau đó mới xoay người, có chút cẩn thận nói với Đường Thời: “Vừa mới qua phòng giám sát, nhìn camera một chút, rạng sáng hôm qua Khuynh Thành bị người đưa đi. . .”

Lục Nhiên dừng lại một hồi lâu, mới nói: “Là Trần Mặc Thâm.”

Mấy người vừa nghe đến người đàn ông này mang Cố Khuynh Thành đi, lập tức bị dọa không dám lên tiếng.

Mà Đường Thời, vẫn duy trì bộ dạng không nhúc nhích như cũ, đứng tại chỗ.

Toàn bộ không khí trong phòng, thấp trở về 0 độ.

Qua một hồi thật lâu, Lâm Cảnh Thần mới đánh bạo, mở miệng nói: “Anh, em và lão nhị hiện tại phái người đi tìm Khuynh Thành một chút, bảo đảm trong thời gian ngắn nhất, mang cô ấy trở về cho anh. . .”

“Tìm cái gì mà tìm!” Đường Thời một mực không có phản ứng, đột nhiên mở miệng lên tiếng, sau đó xoay người, quét mắt bốn người bọn họ một vòng, sau đó liền nói: “Coi như cô ấy chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK