Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171: Khóc tới mê man (17)

Đường Thời đặt cốc nước ở trên bàn cạnh giường bệnh, lấy số thuốc mà bác sĩ kê đơn ra, đưa cho Cố Khuynh Thành trên giường, thản nhiên mở miệng: “Trước tiên thuốc uống đi.

Từ khi Cố Khuynh Thành bị ngã bị thương được Đường Thời ôm lấy trở đi, coi như trên đường mở miệng nói mình không cần nằm viện, thì vẫn luôn nhắm mắt lại, để trốn tránh Đường Thời.

Hiện tại người đàn ông bất chợt kêu cô uống thuốc, nhịp tim Cố Khuynh Thành chợt tăng tốc, tay cô giấu trong đệm chăn, theo bản năng cầm lấy ga đệp.

Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành không có phản ứng, anh biết cô không ngủ, chỉ là không muốn nhìn anh.

Đường Thời rũ mi mắt nhìn thuốc trong lòng bàn tay mình, đi về phía trước hai bước, vươn tay, đẩy đẩy Cố Khuynh Thành.

Lông mi Cố Khuynh Thành, bởi vì Đường Thời đụng vào, run mạnh hai cái, ngay cả thân thể đều đcũng run theo.

“Uống thuốc.” lúc này lời người đàn ông mở miệng, ngắn gọn mà lạnh lẽo.

Cố Khuynh Thành biết, đây là tượng trưng Đường Thời mất hứng, cô thực sự rất muốn cứ giả bộ ngủ như vậy, thế nhưng, cô lại cảm giác được một cách rõ ràng là người đàn ông ngồi ở bên giường, vươn tay, nắm cánh tay cô, giống như chuẩn bị ôm cô, tự mình mớm cô uống thuốc.

Cố Khuynh Thành vội vã mở mắt, cơ thể hơi tránh một chút, tránh được cánh tay Đường Thời, tự mình ngồi dậy.

Đường Thời nhìn tay của mình thất bại, sau đó lạnh nhạt rút về, đưa thuốc ơ trong tay kia cho Cố Khuynh Thành: “Há mồm.”

Thân thể Cố Khuynh Thành run run một cái, cánh môi hơi mấp máy, không có há miệng để cho Đường Thời đút thuốc, ngược lại vươn tay, lấy thuốc từ trong tay của Đường Thời, cầmtrong lòng bàn tay của mình.

Rõ ràng Cố Khuynh Thành cảm giác được quanh thân người đàn ông có khí tức lạnh lẽo, cô ngẩng đầu theo bản năng, liếc mắt Đường Thời một cái, phát hiện trên gương mặt thanh nhã của Đường Thời, phảng phất kết một tầng băng.

Ly nước trên bàn sau lưng Đường Thời, cô vốn muốn anh đưa một cái, lại không dám nói câu nào, chỉ là cắn cắn môi, lặng lẽ vươn tay, vòng qua phía sau Đường Thời, lấy cốc trên tủ đầu giường.

Đường Thời nhìn cô không nói tiếng nào, mi tâm cau lại, cuối cùng vẫn đè nặng không vui trong cơ thể, xoay người, cần cốc nước lên, đưa tới trước mặt Cố Khuynh Thành.

Cố Khuynh Thành không ngờ Đường Thời lại chuyển ly nước cho mình, cô hơi kinh ngạc liếc mắt Đường Thời một cái, sau đó tiếp nhận cốc nước Đường Thời đưa, nhanh chóng cho thuốc vào trong miệng.

Đường Thời vẫn luônnhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, ánh mắt của anh, ôn hoà, lại làm cho ngón tay Cố Khuynh Thành có chút run rẩy, đưa cốc lên miệng, nuốt thuốc vào.

Cô và Đường Thời chỉ mới ở cùng một chỗ uống thuốc mà thôi, cô đã cảm giác mình bị đè nén sắp hỏng, nếu như ngây người một đêm…

Cố Khuynh Thành nghĩ cũng không dám nghĩ, cô yên lặng đem lấy cốc nước ra, mở mắt liếc mắt nhìn Đường Thời, sau đó cân nhắc lời nói một chút, tìm mộtlời lẽ tri thức hiểu lễ nói: “Bữa tiệc còn chưa có kết thúc, anh có muốn trở về hay không, dù sao anh là ông chủ.”

Đường Thời không phải người ngu, sao nghe không hiểu ý phía sau lời của Cố Khuynh Thành, cất giấu hàm nghĩa chính, là đuổi anh đi!

Chương 172: Khóc tới mê man (18 )

Đường Thời như không có nghe thấy lời Cố Khuynh Thành nói, chỉ là tự mình vươn tay, lấy cốc từ trong tay cô ra…

Cố Khuynh Thành thấy Đường Thời không có phản ứng, đáy lòng do dự một chút, cuối cùng lấy một cái cớ: “Em vừa mới gọi điện về Cố Gia, bọn họ sẽ qua đây, anh có thể đi làm việc của mình,không cần ở đây với em…”

Lời Cố Khuynh Thành còn chưa nói hết, ánh mắt Đường Thời đã nhìn thẳng vào Cố Khuynh Thành.

Vẻ mặt anh, càng lúc càng mờ nhạt.

Đáy mắt không có bất kỳ tâm tình, chỉ là thâm thúy giống như biển rộng, làm cho có loại cảm giác không rét mà run.

Cố Khuynh Thành bị ánh mắt Đường Thời, nhìn có chút nơm nớp lo sợ, cô rũ mi mắt, cố gắng để cho ngữ điệu của mình nhẹ nhàng nói tiếp: “Rõ ràng anh còn phải đi làm, nghỉ ngơi ở đây không tốt…”

“Choang—— ” một tiếng vang lên, cắt đứt lời Cố Khuynh Thành nói.

Cố Khuynh Thành ngẩng đầu, nhìn lại chỗ phát ra tiếng, thấy cái cốc thủy tinh nguyên vẹn trên tay Đường Thời, đã biến thành mảnh nhỏ, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, ở trong căn phòng yên tĩnh, có vẻ vô cùng chói tai.

Thân thể Cố Khuynh Thành chợt run một cái, ngẩng đầu, thấy sắc mặt Đường Thời, hơi doạ người hơn.

Trực giác của cô nói cho cô biết, đây là biêu hiện của người đàn ông đang muốn tức giận, Cố Khuynh Thành bất ngờ ngừng thở, đáy lòng nhảy lên một cỗ sợ hãi.

Anh rõ ràng là không thích cô? Cô tìm một cớ quan tâm anh như vậy, để anh rời đi người mà anh ghét, tại sao anh còn mất hứng như vậy?

Ngón tay của Cố Khuynh Thành, cầm lấy đệm chăn thật chặc, lông mi run rẩy kịch liệt, cùng đợi Đường Thời phát hỏa tiếp sau.

Ngực người đàn ông phập phồng, anh thấy giống như có một đám lửa đang chạy ở xung quanh mình, khiến cả người anh có thể nổ tung.

Anh nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, khẽ cười một tiếng, hơi mang theo vài phần khí lạnh, mở miệng, là sự giễu cợt thường ngày của anh: “Cố Khuynh Thành, cái này mới là hân thật ủa cô sao?”

Cố Khuynh Thành không rõ lời này Đường Thời là có ý gì, cô cũng không có tâm tư dư thừa suy nghĩ ý nghĩ của anh.

Cô chỉ là nghe lúc Đường Thời tức giận, có tiếng giễu cợt quen thuộc, cả người cũng đã bị dọa có chút hốt hoảng.

Bởi vì cô không biết, kế tiếp anh sẽ nói ra những lời anh đã từng mắng cô dối trá, mắng cô càng khó nghe hơn.

Anh vẫn luôn muốn biết một Cố Khuynh Thành chân thật.

Từ hôm qua anh lấy danh nghĩa mang hộp đồ ăn đến Cố Gia, cho đến bây giờ vẻ mặt của cô chỉ là quan tâm khiến anh rời đi, cuối cùng anh cũng trừng kiến được Cố Khuynh Thành chân thật nhất.

Mà căn bản không phải Cố Khuynh Thành chỉ biết muốn ở cùng anh.

Nhìn bộ dạng cô dối trá, anh khó chịu.

Nhìn suy nghĩ thật của cô, anh càng khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK