Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 611. Có một loại đạo đức gọi là chia sẻ (1)

Điện thoại rơi vào trên giường Cố Khuynh Thành, cực kỳ yên tĩnh, Cố Khuynh Thành sợ Đường Thời cúp điện thoại vội vàng vội vươn tay ra nhặt điện thoại, kết quả ngón tay vừa mới chạm vào di động trong điện thoại liền truyền đến tiếng Đường Thời: “Khuynh Khuynh.”

Tay Cố Khuynh Thành khẽ run rẩy, điện thoại rơi xuống trong đệm chăn mềm mại.

Đường Thời hô xong tên Cố Khuynh Thành phát hiện bên kia điện thoại không động tĩnh gì như cũ, vì thế liền mở miệng hỏi một câu: “Còn có ở đây không? Khuynh Khuynh?”

” Ở đây.” Cố Khuynh Thành theo bản năng trả lời một chữ, sau đó lại không có thanh âm, bên kia điện thoại cũng chậm chạp không có thanh âm truyền đến, Cố Khuynh Thành vội vàng nhặt điện thoại lên, nhìn thấy trên màn hình còn đang duy trì ở trò chuyện, sau đó âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đưa điện thoại di động đến bên tai, hắng giọng một cái, hỏi: “Đã trễ thế này, anh còn chưa ngủ sao?”

“Chưa.” Đường Thời đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn ánh mặt trời tươi đẹp và bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, khóe môi hơi hơi cong một cái, bổ sung nói: “Anh ở Mĩ quốc.”

Đường Thời trả lời như vậy làm cho Cố Khuynh Thành tìm được đề tài, nhất thời cô ít đi vài phần khẩn trương tự nhiên tiếp lời Đường Thời hỏi: “Anh đi Mĩ quốc làm cái gì?”

Đường Thời đối với chuyện mình làm việc không e dè chút nào: ” Cùng công ty EHR hợp tác.”

“A…” Cố Khuynh Thành lại cũng không phải đặc biệt quan tâm những thứ hợp tác này, chỉ nhàn nhạt lên tiếng.

Đường Thời tạm dừng một chút, trực tiếp sơ lược cái đề tài này: “Em a? Đã trễ thế này tại sao còn chưa ngủ?”

” Vừa mới ăn khuya có chút no.” Cố Khuynh Thành đáp lại một câu sau đó mới nghĩ tới ăn khuya Kim Bích Huy Hoàng đưa đến, giọng nói trở nên có chút mềm mại: “Ăn khuya là anh gọi cho em à?”

Phía dưới chỗ Đường Thời ở đúng lúc là một cái sân rộng, sau khi Cố Khuynh Thành hỏi qua những lời này, trên sân rộng có một đám chim bồ câu trắng bay lên, vừa lúc xẹt qua phía trước cửa sổ chỗ anh đứng, Đường Thời nhìn chằm chằm những chim bồ câu trắng càng bay càng xa này nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.

Cố Khuynh Thành đã sớm suy đoán Đường Thời chú ý Microblogging của mình, nhưng mà nghe được đáp án khẳng định từ trong miệng anh khi đó, mặt mày Cố Khuynh Thành nhịn không được cong lên, đáy lòng tràn ngập một tầng ngọt ngào, cô nói ra đều đã lây dính vài phần ngọt: “Vậy Khuynh Thành Thời là Microblogging của anh?”

Một tiếng “Ân” cực kỳ nhẹ giống như vừa rồi.

Cố Khuynh Thành ở bên kia điện thoại nhẹ nhàng nở nụ cười.

Đường Thời nghe tiếng cười của cô cũng bắt đầu cười theo: “Cười cái gì?”

” Không có gì.” Mặc dù Đường Thời nhìn không thấy Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành vẫn lắc lắc đầu.

” Uh`m.” Đường Thời tiếp tục lên tiếng, sau một lúc lâu anh mới phát nhớ tới lúc này đã gần mười hai giờ đêm khuya.

Trần Mặc Thâm ở cùng một chỗ cùng cô, mình lại đưa ăn khuya cho cô, cô lại gọi điện thoại cùng mình, có thể tạo thành quấy nhiễu cô hay không?

Đường Thời tạm dừng một chút thấp giọng hỏi: “Em.. Hiện tại gọi điện thoại cho anh không sao chứ?”

” Cái gì không sao?” Cố Khuynh Thành căn bản không hiểu hàm nghĩa những lời này của Đường Thời.

Đường Thời trầm mặc một hồi nói: “Anh ta nhìn thấy trễ như vậy em gọi điện thoại với anh, không có ý kiến đi? Còn có ăn khuya…
Chưa gây ra phiền toái cho em đi?”

Cố Khuynh Thành chớp chớp mắt, phản ứng kịp Đường Thời chỉ người nào.

Cô suýt nữa quên mình nói với bên ngoài mình muốn kết hôn cùng Trần Mặc Thâm, lúc này đêm hôm khuya khoắc bình thường mà nói Trần Mặc Thâm hẳn là cùng với cô….

Chương 612. Có một loại đạo đức gọi là chia sẻ (2)

Kỳ thật cô rất muốn làm rõ cho Đường Thời mình không ở cùng một chỗ với Trần Mặc Thâm, nhưng mà cô lại sợ sau khi cô nói cho Đường Thời, Đường Thời sinh ra nghi ngờ đứa nhỏ trong bụng của cô.

Gần đây vài lần cô tiếp xúc cùng Đường Thời, xác thực tốt lắm, cũng làm cho cô cực kỳ vui vẻ, nhưng mà cô đã có chút phân không rõ thái độ giờ phút này của Đường Thời, do dự một chút Cố Khuynh Thành nhẹ giọng nói: “Anh ấy không ở nhà, công ty có việc nên ở lại tăng ca.”

Đường Thời bên kia điện thoại trong nháy mắt trầm mặc, qua một hồi giọng Đường Thời mới trầm thấp nhu hòa truyền đến: “Không có liền tốt rồi.”

Đường Thời không có bất cứ ngừng lại liền chuyển đổi đề tài: ” Anh xem Microblogging em nói, em trúng thưởng rồi hả?”

Mặc dù trúng thưởng đã là chuyện ngày hôm qua, nhưng mà nhắc đến lần nữa Cố Khuynh Thành vẫn cảm thấy có chút hưng phấn: “Ân, nhân phẩm đại bạo phát, lần đầu tiên trong đời trúng thưởng a!”

Cho dù Cố Khuynh Thành biết Đường Thời đã thấy được phần thưởng của mình trên Microblogging, vẫn cực kỳ khoe ra nói: “Là một chiếc xe em bé rất đẹp a!”

Đường Thời cách điện thoại, cũng có thể cảm giác Cố Khuynh Thành kích động, trong lòng anh bởi vì vừa mới nghĩ đến Trần Mặc Thâm mà hiện ra sa sút và khó chịu nháy mắt bị trấn an rất nhiều.

Kỳ thật như vậy cũng rất tốt, cho dù anh không phải người có thể đi cùng cô, nhưng mà anh vẫn có thể cho cô cực kỳ vui vẻ.

Trong điện thoại Cố Khuynh Thành hơi vài phần tính trẻ con líu ríu nói không ngừng với anh: ” Từ đầu em liền không nghĩ tới em sẽ trúng thưởng a, em vẫn cảm thấy loại chuyện tốt này không rơi trên đầu em…”

Cố Khuynh Thành thế này làm cho Đường Thời nhớ tới thời niên thiếu, mình múa bút thành văn giúp cô làm bài tập, cô lại cắn các loại đồ ăn vặt ở trước bàn học của anh, một vòng một vòng vòng quanh, sau đó miệng nói cùng anh một chút chuyện đã xảy ra trong trường học.

Kỳ thật anh cũng không phải hoàn toàn mất đi đúng không?

Tối thiểu anh ở sinh thời còn thấy cô sống thật với mình.

Cho nên như vậy thật sự rất tốt, cô vì Cố Gia gả cho anh, nơm nớp lo sợ ở trước mặt anh, cả đời làm sao sống thật.

Cố Khuynh Thành như vậy… Cô không đau lòng anh lại đau lòng.
Cho nên rất tốt, thật sự rất tốt.

Cố Khuynh Thành kích động còn chưa nói xong liền nghe được bên kia điện thoại truyền đến tiếng Trương Tiểu Tả: “Đường tổng, ngài ở bên trong còn đang chờ ngài họp a.”

Trái tim Đường Thời đang tốt đẹp, trong lúc bất chợt bị Trương Tiểu Tả cắt ngang, mi tâm của anh hơi hơi nhăn nhăn, còn chưa mở miệng nói chuyện trong điện thoại liền truyền đến tiếng Cố Khuynh Thành: “Hiện tại anh đang họp?”

Đường Thời hung hăng trừng Trương Tiểu Tả một cái, trừng Trương Tiểu Tả theo bản năng lùi hai bước, cúi đầu xuống, không dám thở mạnh một tiếng.

Cố Khuynh Thành và Đường Thời trò chuyện lâu như vậy, ngược lại có vài phần mệt nhọc, cô miễn cưỡng ngáp một cái, sau đó nói: “Em không quấy rầy anh, em muốn đi ngủ.”

Đường Thời lập tức thu liễm ánh mắt ngoan độc vừa mới trừng Trương Tiểu Tả, mặt mày ôn hòa đối với Cố Khuynh Thành trong di động mở miệng nói: “Được, chúc ngủ ngon.”

” Ân, muộn….” Cố Khuynh Thành nghĩ đến bên kia Đường Thời là giữa trưa, vì thế chữa lại nói: “Tạm biệt.”

” Tạm biệt.”

Cố Khuynh Thành tạm dừng một hồi mới tắt điện thoại, sau đó ôm di động nằm ở trên giường mềm mại, khóe môi nhịn không được cong cong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK