Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu CHƯƠNG 903: XEM CÔ XOAY CHUYỂN CÀN KHÔN, KINH TÂM ĐỘNG PHÁCH THẾ NÀO (2)

Đường Vân Thành lấy ra mấy triệu bạc đưa đến trước mặt người phụ nữ: “Đứa bé chỉ bị sốt, không có vấn đề gì lớn, tôi đã bảo người đi mua thuốc rồi, chỉ là quần áo trên người đứa bé này vừa ướt vừa dơ, làm phiền cô giúp nó tìm một bộ quần áo thay cho nó.”

Quần áo trên người cô bé vừa ướt vừa bẩn, chắc chắn sẽ càng làm bệnh nặng hơn.

“Được thôi.” Người phụ nữ nhìn thấy tiền thì sáng mắt, liền không từ chối nữa, nhường đường cho Đường Vân Thành đi vào trong.

“Chỉ có một phòng, ông bế nó vào trong trước đi, tôi đi tìm một bộ đồ cho nó.” Người phụ nữ khá là dễ nói chuyện khi có tiền.

Trong tình huống này, Đường Vân Thành cũng không thể so đo quá nhiều, chỉ có thể bế đứa bé gái vào trong phòng trước.

Người phụ nữ cũng nói lời giữ lời, không bao lâu thì cầm lấy một bộ quần áo đi vào phòng.

Điều kiện của nhà trọ rất tệ, nhưng trong phòng vẫn có chỗ để tắm, người phụ nữ tắm rửa giùm cô bé, sau đó thay quần áo.

Có thể là vì được tắm, lúc cô bé đi ra thì đã tỉnh lại rồi.

“Con bé này tắm rửa sạch sẽ rồi thì trông rất xinh.” Người phụ nữ dắt cô bé nhỏ đã thay xong quần áo đi ra ngoài, trên mặt mang theo vài ý cười, trông cũng khá thân thiện.

Quần áo mà người phụ nữ tìm tới có hơi to, tay chân của cô bé đều bị gói kín.

“Người đã tỉnh rồi, xem ra cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ bị sốt thôi, uống chút thuốc hạ sốt là được rồi.” Có thể là nhìn thấy cô bé đã tỉnh, không có vấn đề gì lớn, người phụ nữ lúc này cũng vui vẻ.

“Được, cảm ơn cô.” Đường Vân Thành nhìn thấy cô bé tỉnh lại cũng khẽ thở phào một hơi, ông ta cứ lo lắng cô bé có vấn đề gì khác, bây giờ trông bộ dạng của cô bé, đích thực là cũng không có vấn đề gì lớn.

“Cô bạn nhỏ, cháu tên gì? Nhà ở đâu?” Sau khi người phụ nữ rời khỏi, Đường Vân Thành nhìn sang cô bé, nhẹ giọng hỏi một số câu.

Đường Vân Thành muốn hỏi rõ một số vấn đề, nếu như có thể thì tốt nhất là đưa cô bé về nhà.

Cô bé hôn mê trên đường núi, nói không chừng nhà ở thôn gần đây.

Chỉ là cô bé nhỏ này không trả lời, chỉ lắc đầu, nhìn bộ dạng như vẫn còn có chút mê man, còn có một chút lo lắng sợ hãi.

Đường Vân Thành hỏi mấy câu, cô bé đều chỉ lắc đầu, không nói một chữ nào, Đường Vân Thành cũng hết cách, chỉ có thể bảo cô bé đi nghỉ ngơi.

Cô bé có chút rụt rè mà nằm trên giường, Đường Vân Thành ngồi trên một cái ghế trong phòng, đợi Tiểu Ngô mang thuốc về.

Cô bé không có ngủ, cứ ngồi trên giường, có thể là vì lo lắng nên cố chịu đựng.

Cô bé cứ tỉnh, cũng không có nói chỗ nào không khỏe, điều này khiến Đường Vân Thành an tâm không ít.

Thời gian chầm chậm trôi qua, đã qua một giờ sáng rồi, nhưng Tiểu Ngô vẫn chưa quay lại.

Tuy đường trong thôn khó đi, nhưng một tiếng để đi đi về về thì vẫn dư dả, cái tiệm thuốc đó cũng không có xa.

Mi tâm của Đường Vân Thành khẽ chau lại, lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Ngô.

Nhưng điện thoại của Tiểu Ngô lại tắt máy.

Đáy lòng Đường Vân Thành chợt chùng xuống, Tiểu Ngô lanh lẹ, bình thường chưa từng tắt điện thoại qua, bởi vì Tiểu Ngô bất kể đi đâu cũng đều mang theo sạc dự phòng bên người.

Cho nên, có thể bài trừ khả năng hết pin.

Điện thoại tình cờ bị hư cũng không có khả năng lớn.

Chỉ sợ….

Đường Vân Thành nhìn cô bé vẫn đang ngồi trên giường kia, ông ta biết chuyện này có vấn đề.

Nếu như ông ta bây giờ đi tìm Tiểu Ngô.

Ông ta không dám bảo đảm sau khi ông ta đi rồi, cô bé này có xảy ra chuyện gì hay không.

Nếu như cô bé xảy ra chuyện ở đây, thì hậu quả sẽ rất khôn lường, dù sao cũng là ông ta đưa cô bé đến đây.

Cho dù bảo người phụ nữ lúc nãy đến đây chăm sóc cô bé, thì Đường Vân Thành cũng có chút không yên tâm.

Cái mà Đường Vân Thành nghĩ tới bây giờ chính là người nhà họ Cố có thể là muốn khiến cô bé này xảy ra chuyện trong tay ông ta.

Cho nên, Đường Vân Thành bây giờ phải bảo đảm cô bé này không thể xảy ra chuyện trước cái đã.

Nhưng Đường Vân Thành vẫn đánh giá cao nhân tính của một số người nào đó rồi.

Lại qua gần 1 tiếng, Tiểu Ngô vẫn chưa quay lại, nhưng trong nhà trọ đột nhiên có mấy người xông vào.

Người đàn ông dẫn đầu có dáng người không cao, nhưng vẻ mặt hung hãn, hắn trực tiếp đưa người xông vào căn phòng Đường Vân Thành đang ở.

“Con gái tôi đâu, ông làm gì con gái tôi rồi?” Người đàn ông lớn tiếng hét lên trong phòng.

Đường Vân Thành sững người, nhất thời có chút không hồi thần kịp, nửa đêm nửa hôm mà chuyện gì vậy?

Người đàn ông này xông vào tìm con gái?

Cô bé này là con gái của hắn ta?

Cô bé vốn dĩ đang ngồi trên giường nhìn thấy người đàn ông xông vào thì sững sờ vài giây, sau đó bò xuống giường.

“Anh ta là ba cháu sao?” Sắc mặt Đường Vân Thành có chút trầm, trong lòng cũng có chút bất an, cô bé này hôn mê trên đường núi không có ai quan tâm.

Thời gian lâu như vậy cũng không thấy người nhà của cô bé tìm tới.

Chuyện ông ta đưa cô bé về chỉ e là cũng không có ai biết hết, mấy người này làm sao mà tìm đến được?

Chuyện này rõ ràng là có gì đó không đúng, bên trong có vấn đề rất lớn.

Nhưng cô bé vẫn dùng sức gật đầu, sau đó đi tới trước mặt người đàn ông, ôm lấy chân của người đàn ông, kêu một tiếng: “Ba ơi.”

Lúc này cô bé có chút rụt rè, thanh âm không lớn, nhưng vẫn khá rõ ràng, Đường Vân Thành nghe rất rõ.

Đôi con ngươi Đường Vân Thành lập lòe, cô bé này chắc chắn sẽ không nói dối, nếu cô bé đã nói người đàn ông này là ba của bé, còn trực tiếp ôm lấy hắn kêu là ba, thì hẳn là không giả.

Đường Vân Thành tuy cảm thấy không đúng lắm, trong lòng bất an, nhưng ba của cô bé đã tìm tới rồi, ông ta cũng không thể không cho người ta đưa cô bé đi được.

“Đợi chút đã, tôi bảo chủ của nhà trọ đến làm chứng, chứng minh cô bé được người nhà đưa đi rồi.” Đường Vân Thành đương nhiên cũng không thể để bọn họ đưa người đi như vậy được, tuy người đàn ông đó là người nhà của cô bé, ông ta cũng không thể không phòng.

Người đàn ông mới vừa xông vào không nói thêm gì nữa, chỉ ôm cô bé vào lòng mình.

Hồi nãy mấy người trực tiếp xông vào, người phụ nữ khi nãy đã dậy, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì có hơi sững người, nghe thấy lời của Đường Vân Thành, cô ta khẽ hồi thần lại, theo bản năng gật đầu: “À à, tôi có thể làm chứng.”

“Đi, ba đưa con về.” Người đàn ông mới vừa xông vào ôm chặt lấy đứa bé, thanh âm rõ ràng đã dịu lại vài phần.

Cô bé nhỏ vươn hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, sau đó lại gật đầu.

Cơ thể của cô bé rõ ràng có chút run rẩy, không biết là vì sốt, hay là vì nguyên nhân khác nữa.

“Đứa bé vẫn còn bị bệnh, run rẩy dữ dội như vậy, hay là mau đưa đi khám đi.” Người phụ nữ cũng tốt bụng, sợ cô bé có chuyện gì.

“Có thể là bị sợ rồi, bây giờ tôi sẽ đưa nó đi bệnh viện kiểm tra.” Người đàn ông cúi đầu nhìn cô bé nhỏ trong lòng, trong thanh âm trầm thấp mang theo vài phần lo lắng.

Đường Vân Thành tuy biết chuyện xảy ra tối hôm nay có vấn đề, nhưng trong tình hình này ông ta cũng không thể ngăn cản.

Sau đó người đàn ông ôm cô bé ra khỏi phòng…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK