CHƯƠNG 1405: NHƯ MONG MUỐN (1)
Đến lúc đó, mọi thứ đều sẽ vẹn toàn, mọi thứ sẽ được như mong muốn! Vừa lòng đẹp ý!
Vì vậy sự hy sinh của Dương Bạc Vệ là đáng giá, chưa kể chính Dương Bạc Vệ đã nói rằng ông ta cảm thấy nhẹ nhõm khi làm như vậy!
Dương Bạc Vệ đã nhắm mắt lại, ngủ thật sâu thật sâu, đã hoàn toàn không còn ý thức, ông cụ Dương cùng bà cụ Dương đứng trong phòng không nói chuyện, cũng không nhúc nhích.
Khoảng một giờ sau, ông cụ Dương cùng bà cụ Dương mới rời đi.
Sau đó không bao lâu, viện điều dưỡng lại gọi điện thoại đến cho nhà họ. Dương, đích thân viện trưởng của viện điều dưỡng tự mình gọi đến, giọng của viện trưởng mang đây vẻ kinh sợ, rất sợ nhà họ Dương sẽ nổi giận.
Tuy nhiên, ông cụ Dương không nói gì cả.
Sau đó, ông cụ Dương tự mình đến viện điều dưỡng đem Dương Bạc Vệ về nhà họ Dương.
Tin tức về cái chết của Dương Bạc Vệ cũng xuất hiện trên các phương tiện truyền thông lớn, dù sao ở thành phố A nhà họ Dương có sức ảnh hưởng rất lớn, mặc dù Dương Bạc Vệ không quan tâm đến chuyện của nhà họ Dương nhưng ở Dương Bạc Vệ có một số chuyện để người khác có thể bàn luận.
Ví dụ như hai mươi năm trước vợ của Dương Bạc Vệ đột ngột qua đời, không giải thích được chuyện đột ngột này.
Ví dụ như Dương Bạc Vệ hai mươi năm qua, đều chưa từng ở nhà họ Dương làm chủ một ngày.
Ví dụ khác như Dương Bạc Vệ gặp tai nạn xe hơi, bị tàn tật!
Vì vậy không cần ông cụ Dương có tình công khai, thì các phương tiện truyền thông lớn cũng đã lần lượt đưa tin về chuyện này.
Như vậy tin tức cứ được lan truyền, Dương Tầm Chiêu dĩ nhiên nhìn thấy, những người của nhà họ Đường cũng đều tháy được.
“Tại sao Dương Bạc Vệ lại đột ngột qua đời?” Bà cụ Đường nhìn thấy bản tin, hơi kinh ngạc: “Tai nạn xe cộ đã mấy năm rồi.
Tình trạng của cậu ta hẳn đã ổn định. Sao lại có thể đột ngột như vậy?!”
Đương nhiên, những lời này của cụ bà Đường được phát ra cũng vì do nhát thời xúc động, và bà không có suy nghĩ nhiều về nó.
Ông cụ Đường cũng không nghĩ nhiều: “Cậu ta ở trong viện điều dưỡng, chắc có lẽ sức khỏe không được tối Không ai có thể nghĩ rằng Dương Bạc Vệ lại tự sát, dù sao thì vụ tai nạn xe hơi cũng đã qua lâu như vậy, chuyện đáng ra phải nguôi ngoai từ lâu, không thể vài năm sau lại đi tự sát.
Và tất nhiên càng không ai có thẻ nghĩ đến, chính ông cụ Dương và bà cụ Dương đã cố tình sắp xếp hét tất cả chuyện này.
Dương Tầm Chiêu đang ngồi ở một bên nhưng trong ánh mắt của anh rõ ràng có chút trở nên lạnh lùng hơn, anh biết rõ ràng cơ thẻ của Dương Bạc Vệ như thế nào.
Mặc dù Dương Bạc Vệ luôn phớt lờ anh, và mặc dù Dương Bạc Vệ luôn đóng cửa và từ chối gặp anh mỗi khi anh đến gặp Dương Bạc Vệ, nhưng Dương Tâm Chiêu vẫn luôn quan tâm đến mọi chuyện về Dương Bạc Vệ.
Ít nhất trước khi xảy ra chuyện nhà họ Dương cho anh uống thuốc, thì mỗi lần Dương Tầm Chiêu đến viện điều dưỡng, anh đều đến gặp viện trưởng đề tìm hiểu một chút về tình trạng sức khỏe của Dương Bạc Vệ!
Anh biết rằng tình trạng sức khỏe của Dương Bạc Vệ vẫn luôn tốt, lần trước khi anh từ Hải Thành trở về, trùng hợp Dương Bạc Vệ cũng đã xảy ra chuyện!
Sau đó anh liền gắp rút chạy vào viện điều dưỡng, may nắm Dương Bạc Vệ không xảy ra sự có gì lớn, lần đó anh cũng hỏi thăm bác sĩ về sức khỏe của Dương Bạc Vệ.
Bác sĩ nói với anh rằng, Dương Bạc Vệ có sức khỏe tốt và cũng không có vấn đề gì lớn.
Một người không có vấn đề gì lớn về sức khỏe, một người mỗi ngày đều ở trong viện điều dưỡng, không ra khỏi cửa, không gặp người ngoài, thì làm sao có thể đột nhiên qua đời?!
Dương Tầm Chiêu sắc mặt có chút nặng nề, anh không muốn suy nghĩ lung tung nhiều chuyện, nhưng vẫn là có một số chuyện không muốn suy nghĩ cũng không được.
Vài ngày trước anh vừa mới tổ chức họp báo tuyên bố rằng anh cùng với nhà họ Dương sẽ cắt đứt quan hệ, chỉ vừa mới qua vài ngày, Dương Bạc Vệ đã qua đời, chuyện này quả thực quá trùng hợp.
Mà Dương Bạc Vệ đã qua đời, anh với tư cách là con trai của Dương Bạc Vệ, nhất định phải quay trở về.
Ngay cả khi Dương Bạc Vệ không quan tâm đến anh trong nhiều năm, và không làm tròn trách nhiệm của một người cha, thì Dương Bạc Vệ dù gì cũng là cha của anh ta, và anh không thể quay trở về sau khi cha anh mát.
Không phải anh sợ người ngoài đàm tiếu, mà chính bản thân anh nên làm như vậy.
Cho nên, Dương Tầm Chiêu không thẻ không suy nghĩ về một số khả năng có thể xảy ra ở đằng sau sự việc này!
“Tầm Chiêu, chuyện lớn như vậy, con là con ruột của ông ta, con phải trở về sắp xếp chuyện đó.” Ông cụ Đường nhìn Dương Tầm Chiêu, trong lòng khẽ thở dài.
Ông cụ Đường từ trước đến nay là người ngay thẳng, chính trực nên căn bản cũng không đem chuyện này suy nghĩ theo hướng xấu.
“Đúng, Tầm Chiêu phải về.” Bà cụ Đường khẽ gật đầu, bà cũng đồng ý với ông cụ Đường.
Lời nói của bà cụ Đường dừng lại một chút, trong đầu chợt hiện lên một chuyện: “Hai đứa nhỏ có nên đi…”
Dù gì thì Dương Bạc Vệ cũng là ông nội của hai đứa nhỏ, bây giờ Dương Bạc Vệ đã qua đời, hai đứa nhỏ về lý cũng nên đi.
“Không cần.” Dương Tầm Chiêu đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời bà cụ Đường.
Dương Bạc Vệ là cha của anh, anh nhất định sẽ về, nhưng anh không muốn hai đứa nhỏ về.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua, vốn là đã đem mọi chuyện đầy lên đỉnh điểm sóng gió bây giờ thêm máy đứa nhỏ nữa, nếu lúc này hai đứa nhỏ đi dự đám tang của Dương Bạc Vệ, e rằng sẽ gây ra những rắc rồi khác.
“Tầm Chiêu nói đúng, mấy đứa nhỏ bây giờ không nên đi, trong hoàn cảnh này không thích hợp, có thẻ chờ đến lúc đem người đi an táng xong, rồi lúc ấy mới cho hai đứa nhỏ đi, đây đúng là hợp tình hợp lí.” Ông cụ Đường lập tức hiểu được Dương Tầm Chiêu đang lo lắng điều gì, đây cũng chính là điều ông đang lo lắng.
“Đúng, đúng, là tôi hồ đồ, bây giờ không thẻ để hai đứa nhỏ xuất hiện.” Bà cụ Đường phản ứng lại, trên mặt có một chút phần phiền não.
“Tầm Chiêu định khi nào trở về?” Ông cụ Đường nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Dương Tầm Chiêu, trong lòng cảm tháy có chút xót xa, đứa nhỏ này thật sự mang mạng khổ.
Hai mươi năm trước, mẹ của Dương Tâm Chiêu bị nhà họ Dương ép rời đi, nhiều năm như vậy, cha anh chưa từng hỏi han anh lần nào, nhưng lúc này cha anh lại đột ngột qua đời.
Lúc này, cũng thật sự làm khó cho Tầm Chiêu, nhưng ông cụ Đường cũng không nghĩ nhiều, dù sao người quá cố đã qua đời.
“Tối hôm nay.” Tầm Chiêu suy nghĩ một chút, trầm giọng nói, đó chính là cha của anh, tuy là ông ta không xứng đáng, nhưng buổi tối anh cũng nên trở về ngay.
“Ừm, phải.” Ông cụ Đường khẽ thở dài, đứa nhỏ này từ trước đến nay làm việc gì cũng luôn chững chạc.
Ông vồn là lo lắng cho Tầm Chiêu mới máy ngày trước chỉ vừa tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt với nhà họ Dương, ông lo lắng Tầm Chiêu vì vậy sẽ một đi không trở lại.
Sau khi Dương Tầm Chiêu rời khỏi nhà họ Đường, anh láy điện thoại di động ra nhanh chóng bám gọi một dãy số, dãy số này.
không có lưu tên, chỉ là một chuỗi số, dãy số này nằm trong điện thoại của anh cùng với nhiều số điện thoại khác nhưng anh lại nhanh chóng bấm gọi, gần như anh không cần tìm kiếm dãy số đó.
Sau khi cuộc gọi được kết nói, Dương Tầm Chiêu trực tiếp nói: “Kiểm tra xem có điều gì bất thường trước cái chết của Dương Bạc Vệ không, hoặc là có thấy qua ai đã gặp ông ta không?”
Bình thường những chuyện như vậy, Dương Tầm Chiêu sẽ yêu cầu Có Ngũ điều tra, nhưng bây giờ Có Ngũ bị thương và vẫn đang ở bệnh viện, còn Dương Tầm Chiêu muốn biết càng sớm càng tốt liệu chuyện này có liên quan đến ông cu Dương hay.
không, vì vậy anh đã gọi đến số này, tìm đến người này.
“Được.” Không có chút do dự nào, câu trả lời trực. tiếp chỉ với một từ rất đơn giản.
Sau khi đáp lại một từ được, bên kia liền cúp máy.
Dương Tầm Chiêu ngồi trong xe, không nói gì, nhưng sắc mặt càng ngày càng sằm lại, tài xế lái xe hỏi: “Cậu Dương, chúng ta đi đến chỗ nào?”
Dương Tầm Chiêu ngắn người, hai mắt nhướng lên, đột nhiên có một chút mờ mịt, đi đến đâu?
Cha anh đã qua đời, anh nên về nhà, nhưng bây giờ anh không muốn quay trở về nơi đó, cho đến khi anh chưa biết rõ chuyện này trước, anh không muốn trở về đó.
“Anh cứ lái xe trước đi.” Dương Tầm Chiêu không nói điểm đến, chỉ thản nhiên đáp.
Người lái xe sửng sốt, nhưng anh ta cũng đã bên cạnh Dương Tầm Chiêu máy năm nay, nên không hỏi thêm, chỉ lái xe về phía trước.
Dương Tầm Chiêu chỉ yên lặng ngồi trong xe với vẻ mặt bình tĩnh, anh không nói gì, cũng không làm gì cả, anh đang đợi, chờ tin tức từ bên kia.
Anh ta biết rất rõ về năng lực của người đó, người đó rất giỏi, sẽ sớm có kết quả, và hoàn toàn không có sai sót.
Nửa giờ trôi qua, điện thoại trong xe vang lên, Dương Tầm Chiêu liếc nhìn dãy số, tay nắm chặt điện thoại, sau đó liền tiếp nhận cuộc gọi.
“Tôi điều tra được rồi. Trước khi Dương Bạc Vệ qua đời, ông cụ Dương đã đến viện điều dưỡng với bà cụ Dương.” Đầu dây bên kia không nói những câu vô nghĩa, mà nói thẳng kết quả điều tra.
Dương Tầm Chiêu nghe xong những lời này, hai mắt anh nhanh chóng nheo lại, Dương Bạc Vệ đột nhiên chết vồn rất khả nghi, việc ông cụ Dương và bà cụ Dương trước đó đã đến gặp Dương Bạc Vệ thì càng làm cho người khác thêm nghỉ ngờ.
Dương Tầm Chiêu thực sự không muốn mọi chuyện sẽ như những gì mình nghĩ, nhưng ông cụ Dương và bà cụ Dương hai người đó thật…
“Ông cụ Dương và bà cụ Dương ở trong phòng của Dương Bạc Vệ rất lâu, cũng không biết bọn họ nói gì, chỉ là giữa chừng ông cụ Dương cùng bà cụ Dương ra khỏi phòng, đứng ở hành lang một lúc lâu.” Đầu bên kia điện thoại vẫn tiếp tục nói rõ ràng từng chỉ tiết:” Lúc đó, nhìn ông cụ Dương và bà cụ Dương như thể họ đang chờ đợi điều gì đó … “